Mục lục
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc nhìn thấy nó, đôi mắt cô ta trợn tròn.

Nhưng lúc này cô ta bình tĩnh hơn, không chặn Nguyễn Thu Nguyệt trên đường nữa.

Cô ta kéo Tô Manh Manh đi nhanh hơn, đến nhà trực tiếp chạy lên lầu, mở cửa phòng đã thấy kem bảo vệ da của Diệp Thu Văn vẫn ở trên bàn không di chuyển. Vì vậy cô ta bối rối, không biết Nguyễn Thu Nguyệt lấy kem bảo vệ da kia ở đâu.

Cô ta nghi ngờ đóng cửa lại, đúng lúc Nguyễn Khê, Nguyễn Khiết vừa ra khỏi phòng.

Nguyễn Khê, Nguyễn Khiết coi cô ta như không khí, cũng không chào mà lập tức đi thẳng xuống lầu.

Nguyễn Thu Dương bĩu môi, cũng xuống lầu đến nhà ăn.

Giữa trưa hôm nay Nguyễn Trường Phú không về, Diệp Thu Văn cũng không về, trên bàn chỉ có tám người.

Trên bàn cơm ngoài Nguyễn Hồng Quân nói nhiều, người khác không ai nói gì.

Lúc sắp ăn cơm xong, Nguyễn Thu Dương không nhịn được, nhìn Nguyễn Thu Nguyệt hỏi một câu: “Trên đường tôi thấy kem bảo vệ da kia ở đâu hả? Có phải trộm tiền trong nhà đi mua không?”

Nguyễn Thu Nguyệt bình tĩnh nhìn cô ta: “Là chị tôi mua cho tôi, có chuyện gì à?”

Phùng Tú Anh nghe không hiểu: “Kem bảo vệ da cái gì?”

Nguyễn Thu Dương đặt đũa xuống, đi thẳng vào phòng khách lấy cặp sách của Nguyễn Thu Nguyệt mang đến. Sau đó trước mặt mọi người, lấy kem bảo vệ da ra đặt trên bàn: “Chính là cái này. Nhà ta chỉ có chị cả mới dùng thôi.”

Phùng Tú Anh còn chưa nói gì, Nguyễn Khê đã nhìn Nguyễn Thu Dương nói: “Tôi mua cho Thu Nguyệt, làm sao vậy?”

Nguyễn Thu Dương hung hăng hỏi: “Lấy tiền ở đâu?”

Nguyễn Khê nhìn cô ta: “Bà nội cho, ý cô là sao?”

Nguyễn Thu Dương chỉ biết gằn giọng: “Bà nội… bà nội… cho khi nào?”

Nguyễn Khê liếc cô ta một cái: “Đầu óc cô có vấn đề à?”

Nguyễn Thu Dương không nói nữa. Phùng Tú Anh nhìn cô ta nói: “Nhà không có tiền đâu, nhanh ngồi xuống ăn cơm đi.”

Nguyễn Thu Dương cảm thấy không thú vị, đành ngồi xuống ăn tiếp.

Vừa ăn trong lòng cô ta càng cảm thấy chu xót – ngay cả Nguyễn Thu Nguyệt cũng có thể dùng thứ tốt như thế mà cô ta lại không có!

Bây giờ có năm cô gái trong nhà, chỉ có kem bảo vệ da của cô ta là kém nhất!

Cô ta không so với Diệp Thu Văn, nhưng Nguyễn Khê, Nguyễn Khiết, Nguyễn Thu Nguyệt đều có đồ tốt hơn cô ta, chuyện này sao có thể chịu được!

Vì vậy cô ta quay đầu nhìn Phùng Tú Anh nói: “Mẹ, con cũng muốn kem bảo vệ da này.”

Phùng Tú Anh nhìn cô ta một cái: “Da con vẫn tốt, không cần đâu.”

Nguyễn Thu Dương tủi thân: “Nhưng con muốn!”

Phùng Tú Anh nói: “Nhà nhiều người như vậy, ai cũng muốn dùng đồ tốt nhất thì lấy gì ăn đây? Chị cả phải dùng cái này vì làn da của con bé kém, con cũng không phải không biết.”

Nguyễn Khê, Nguyễn Khiết, Nguyễn Thu Nguyệt không tiêu tiền của gia đình, bà ta cũng không quản được.

Nguyễn Thu Dương vừa ăn vừa nín thở, càng nghĩ càng tủi thân, đôi mắt hơi ướt.

Nhưng trên bàn cơm cũng không ai để ý cô ta. Nguyễn Hồng Quân lại quan tâm đến bà nội của cô hơn, hỏi Nguyễn Khê: “Chị hai, bà nội có rất nhiều tiền à? Em nghe ông nội là bí thư lữ đoàn, vậy quê của chúng ta rất giàu phải không?”

Nguyễn Khê lắc đầu: “Ở trên núi cuộc sống rất khó khăn.”

Nguyễn Hồng Quân nghĩ ngợi: “Bà nội chắc rất quý chị nên mới cho chị nhiều tiền như vậy.”

Nguyễn Khê cố ý liếc nhìn Phùng Tú Anh: “Bà sợ chị ở đây bị thiệt thòi thôi.”

Phùng Tú Anh bị ánh mắt cô nhìn đến làm đỏ bừng mặt. Bà ta im lặng một lát rồi cười khan: “Tiểu Khê, Tiểu Khiết, hai ngày nay vừa về mẹ bận quá, lại ồn ào đến đau đầu cho nên cũng quên mất đưa con đi mua đồ. Là sơ suất của mẹ, buổi chiều mẹ dẫn đi mua được không? Nghĩ xem muốn mua cái gì, rồi mua cả.”

Quên mất? Sơ suất?

Nguyễn Khê mỉm cười: “Không cần đâu, con tự mua được rồi.”

Phùng Tú Anh vẫn cười nói: “Chúng ta đi xem một chút đi, hoặc là mua một tấm vải may một bộ mới.”

“…”

DTV

Nụ cười trên mặt Phùng Tú Anh không giữ được. Cả khuôn mặt chậm rãi suy sụp.

Nguyễn Thu Dương tức giận nói: “Mẹ nói vậy còn im lặng à? Mẹ tốt bụng dẫn đi mua đồ thế mà nói như vậy sao? Ông bà không dạy nói chuyện lễ phép với người lớn à?”

Phùng Tú Anh không chờ Nguyễn Khê lên tiếng, vội vàng vươn tay nắm lấy tay Nguyễn Thu Dương để cô ta không nói nữa.

Việc này đúng là sơ suất của bà ta. Vừa nhận hai đứa nhỏ tới, bà ta nên dẫn các cô đi mua đồ dùng hàng ngày, lại làm cho các cô mấy bộ quần áo mới, giày mới gì đó.

Kết quả vì hai ngày nay ầm ĩ nhiều việc, bà ta quản cái này quản cái kia nên quên mất.

Nếu Phùng Tú Anh chủ động dẫn cô đi mua đồ, Nguyễn Khê có thể cân nhắc nhận lời. Bây giờ cô nhắc tới giống như cô đang cầu xin bà ta điều gì đó, cô tất nhiên sẽ không muốn.

Cô ăn no buông đũa xuống, không muốn nói mấy lời vô nghĩa với Phùng Tú Anh và Nguyễn Thu Dương nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK