Mục lục
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bà ta muốn tâng bốc Diệp Thu Văn thì cứ tâng bốc, muốn khoe khoang Diệp Thu Văn thì cứ khoe, kéo cô vào rồi giẫm đạp lên làm gì?

Nguyễn Khê nhìn Phùng Tú Anh, lại nhìn Diệp Thu Văn và Nguyễn Thu Dương, nói: “Nói dối là mình không thể ngủ cùng phòng với người khác để luôn một mình chiếm một phòng, nói dối là làn da nhạy cảm không thể dùng kem dưỡng da rẻ tiền để luôn dùng loại kem tốt nhất, nói dối là mặc quần áo quá cũ trên người sẽ bị ngứa để luôn có quần áo mới mặc, tâm tư này được đặt một cách đúng đắn thật đấy.”

Phùng Tú Anh bị cô nói đến mức vẻ mặt cứng đờ, sắc mặt của Diệp Thu Văn cũng bỗng chốc trở nên rất khó coi.

Nguyễn Khê mặc kệ sắc mặt của bọn họ ra sao, nói tiếp: “Không biết là nhà trường mà biết được những chuyện ở nhà này của chị Thu Văn thì có còn cho cô ta lên bục phát biểu trong lễ khai giảng chiều nay nữa không nhỉ?”

Nguyễn Trường Phú không ở nhà, Nguyễn Thu Dương thường hay chày cối, vì vậy không nhịn được mà nhìn Nguyễn Khê nói: “Đây đều là chuyện từ thuở tám đời nào rồi, đã qua từ lâu rồi, bây giờ còn lôi ra làm gì nữa, chị có hứng thú à?”

Nguyễn Khê nhìn về phía cô ta, nói: “Có hứng thú, cô nhìn mặt của mẹ và chị cả của cô kìa, thú vị biết bao.”

Nguyễn Thu Dương tức giận cắn chặt răng: “Chị đừng cho rằng người khác không nhìn ra ý đồ thối nát kia của chị, sau khi chị đến đây không muốn gì mà chỉ muốn đi học, làm như mình thích học lắm, thật ra là muốn đến trường quyến rũ những nam sinh có hoàn cảnh gia đình tốt chứ gì? Bản thân có ý đồ không đứng đắn, dẫn Nguyễn Khiết theo cùng làm mất hết thể diện!”

Chát!

Nguyễn Khê nhoài qua người Nguyễn Thu Nguyệt ở bên cạnh, nhắm chuẩn mà cho Nguyễn Thu Dương một cái tát.

Âm thanh vang dội, trên mặt hiện lên bốn vệt ngón tay đỏ ửng, Nguyễn Thu Dương bỗng chốc bị đánh đến nỗi hoa cả mắt.

Một lúc sau cô ta mới phản ứng lại, đứng lên kéo Nguyễn Thu Nguyệt ra, bước tới định khô m.á.u với Nguyễn Khê.

Nhưng vóc dáng thấp bé của cô ta hoàn toàn không đánh lại Nguyễn Khê, đột nhiên Diệp Thu Văn lại bước lên bảo vệ cô ta, kéo cô ta ra sau để ngăn cản, nhíu mày nhìn Nguyễn Khê mà nói: “Cô có thể đừng làm loạn nữa được không hả, từ khi cô đến đây, cái nhà này còn giống một gia đình sao?”

Lúc này Nguyễn Hồng Quân cũng đã đứng che ở trước mặt Nguyễn Khê từ lâu: “Chị dám đụng vào chị cả của tôi một cái thử xem!”

Nguyễn Khê duỗi tay kéo Nguyễn Hồng Quân ra, nhìn Diệp Thu Văn mà nói: “Ý của cô cứ như tôi là người thừa vậy, tôi tới quấy rầy cuộc sống tốt đẹp của gia đình các cô thật sao? Ở đây ai cũng có tư cách nói lời này, chỉ có cô là không có thôi! Họ Diệp ạ!”

Vẻ mặt của Diệp Thu Văn bị cô nói đến mức tái lại, hồi lâu sau không nói được thêm gì nữa.

Bên kia, Diệp Phàm chợt đứng dậy từ trên ghế, cơm trong bát mới ăn được một nửa, trực tiếp xách cặp sách lên đi ra ngoài.

Diệp Phàm vừa đi, trong phòng ăn không còn ai nói tiếp nữa, tất cả mọi người đều giằng co ở chỗ này.

Chốc lát sau, Nguyễn Thu Nguyệt nhìn Phùng Tú Anh, nói: “Chuyện do mẹ khơi mào thì mẹ tự lo đi! Mẹ xử lý đi! Không có bản lĩnh để xử lý, cũng không có bản lĩnh để quản giáo, thì mẹ nói ít đi có được không? Có ai làm mẹ mà giống như mẹ không! Mẹ đã quên mất Nguyễn Khê là con gái mình, con ruột đấy, mà con cũng thế!”

Nói xong, Nguyễn Thu Nguyệt không ăn nữa mà trực tiếp xoay người đi ra khỏi phòng ăn.

Nguyễn Khê cũng không ở lại tiếp tục cãi nhau nữa, kéo Nguyễn Khiết ra khỏi phòng ăn.

Nguyễn Hồng Quân đứng tại chỗ hít sâu một hơi, nhìn Phùng Tú Anh, Diệp Thu Văn và Nguyễn Thu Dương, nói: “Con không hiểu tại sao mọi người lại không thích chị cả như vậy, ngay cả chuyện chị ấy trở nên xinh đẹp cũng chướng mắt, luôn muốn đối xử ác ý với chị ấy...”

Không biết nói thế nào, trong phút chốc cậu bé lại nhìn về phía Phùng Tú Anh: “Một ngày nào đó mẹ sẽ phải hối hận!”

Nói xong, cậu bé cũng rời khỏi với khuôn mặt phẫn nộ, đi đến phòng khách xách cặp sách lên lao thẳng ra ngoài.

Lúc nãy đã ra tay rồi, Nguyễn Hồng Binh ngồi cạnh bàn bị dọa đến nỗi không dám nói lời nào. Thấy Nguyễn Hồng Quân đi khỏi, cậu ta lặng lẽ trượt xuống ghế, hô lên: “Anh năm chờ em với”, rồi chạy theo Nguyễn Hồng Quân.

Mọi người đều đã đi mất, trong phòng ăn chỉ còn lại Phùng Tú Anh, Diệp Thu Văn và Nguyễn Thu Dương.

Nửa bên mặt của Nguyễn Thu Dương đỏ bừng, Phùng Tú Anh cúi đầu rơi lệ, lau nước mắt nói với vẻ tủi thân: “Mẹ làm sao? Chẳng qua mẹ chỉ nói một câu bảo nó đừng nghĩ đến những chuyện không đứng đắn, mẹ cũng chỉ sợ nó không học giỏi thôi mà, từ nhỏ đến lớn không có ai dạy dỗ nó. Nó cũng biết mẹ là mẹ ruột của nó, người làm mẹ đây ngay cả dạy dỗ con gái học hành cho tốt cũng là sai sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK