Nhưng: “Nguyễn Trường Sinh là ai?”
Đám đông xì xào bàn tán: “Chẳng phải là đối tượng suýt chút nữa thì kết hôn của Đào Tử sao? Bởi vì chị ba của cậu ta ly hôn về nhà mẹ đẻ nên cuối cùng không thành. Cậu nhóc đấy tên là Nguyễn Trường Sinh, tôi nhớ rất rõ.”
Sau đó có người thanh họng, chỉ vào Nguyễn Thúy Chi lẩm bẩm: “Cô ấy chính là chị ba của Nguyễn Trường Sinh.”
Vừa nói xong, mọi người xem trò vui lập tức nháo nhào. Có người nhìn về phía Nguyễn Thúy Chi và hỏi: “Cô là chị ba của Nguyễn Trường Sinh thật sao? Cái người làm… Làm ầm lên… Luôn ở nhà mẹ đẻ…”
Hai từ “ly hôn” rất khó nghe, người ta cố tình giữ thể diện cho Nguyễn Thúy Chi nên không nói thẳng ra. Nhưng Nguyễn Thúy Chi thấy không sao cả, hào phóng lên tiếng nói: “Đúng vậy, tôi là chị ba của em ấy.”
Có người nói: “Ôi chao, vậy mà cô đã học kỹ năng làm thợ may rồi ư?”
DTV
Nguyễn Thúy Chi mỉm cười nói: “Về nhà mẹ đẻ ở đã không tốt rồi, sao có thể để ba mẹ và em trai nuôi mình được. Vừa hay cháu gái tôi làm thợ may, tôi học tay nghề cùng con bé luôn. Ba mẹ không thể nuôi tôi được, tôi phải hiếu kính họ.”
Cô ấy nói như vậy, gương mặt mẹ Tạ đứng trong đám người đỏ bừng lên.
Coi như mọi chuyện đã rõ, không còn nghi ngờ gì nữa. Là cô thợ may dạy tay nghề cho Nguyễn Thúy Chi, bây giờ người mà gia đình bọn họ ghét bỏ lại có tay nghề vừa nổi tiếng vừa kiếm được tiền, trở thành thợ may được mọi người trên núi kính trọng.
Trước kia bọn họ chê bỏ Nguyễn Thúy Chi ăn bám nhà bố mẹ đẻ là cục nợ, sợ muốn để Nguyễn Trường Sinh phải nuôi cả đời. Nhưng bây giờ người ta và cháu gái kiếm số lượng lớn tiền trong nhà, ngược lại nuôi Nguyễn Trường Sinh cả đời này cũng là chuyện nhỏ.
Có người nhìn thấy vẻ mặt của mẹ Tạ, nhưng vẫn nói: “Đào Tử nhà bà không có phúc rồi.”
Không thèm quan tâm mà nói câu này, chính là cố tình châm chọc bà ta. Mẹ Tạ nghe thấy thì mặt tối sầm lại, vẻ mặt trở nên càng méo mó khó coi hơn. Nhưng cuối cùng vì quá xấu hổ và lúng túng, bà ta không nói được câu phản bác nào.
Bà ta nín thở không đáp lại, quay người đẩy người bên cạnh mình ra rồi đi ra ngoài.
Nhị Mai vẫn còn ngỡ ngàng, sau khi thấy mẹ Tạ đi thì bỗng nhiên hiểu ra… Tại sao Tạ Đào không muốn đến đây, tại sao vừa nãy mặt cô ấy lại đỏ bừng như vậy, còn vội vàng bỏ chạy.
Sau khi hiểu rõ ngọn nguồn mọi chuyện, cô ấy cũng nhanh chóng chạy ra ngoài.
Cô ấy chạy đến nhà họ Tạ tìm Tạ Đào, chỉ thấy Tạ Đào ngồi một mình trên giường trong phòng, sờ môi, mặt đỏ bừng giống như đang vô cùng hoảng loạn. Vẻ mặt của cô ấy vừa tức giận lại vừa uất ức, sắp khóc đến nơi rồi.
Nhị Mai ngồi xuống bên cạnh cô ấy, không nhìn thấy mà nói: “Hóa ra là cháu gái và chị ba của Nguyễn Trường Sinh.”
Tạ Đào nhìn Nhị Mai, tức giận muốn khóc: “Cậu nói xem, có phải mình quá xui xẻo rồi không?”
Nhà chồng tốt như vậy, thế mà cô ấy còn đẩy đi.
Nhị Mai suy nghĩ, nhìn cô ấy nói: “Cậu tìm thêm một nhà khác tốt hơn.”
Tạ Đào tức giận muốn dậm chân, giọng nói hòa lẫn tiếng khóc nức nở: “Đâu có dễ dàng như vậy, vốn dĩ không tìm được! Mấy người mà bà mối nói trước đó không phải lùn thì xấu, hoàn cảnh gia đình cũng rất bình thường, dựa vào kiếm tiền công sống qua ngày.”
Nhị Mai lại nói: “Nếu như không có cô thợ may và chị ba của anh ta, gia đình Nguyễn Trường Sinh cũng dựa vào kiếm tiền công sống qua ngày rồi. Nếu như cậu không thích người ta như vậy, thế thì không tìm trên núi nữa mà tìm trên thị trấn đi.”
Tạ Đào nhìn Nhị Mai, cắn môi nói: “Mình không phải là tiên nữ, người trên thị trấn không tìm người ở nơi nó mà tìm mình làm gì? Bà mối không quen người trên thị trấn, làm sao mà tìm được người ở đó cho mình?”
Nhị Mai hoàn toàn không để ý: “Vậy phải làm sao?”
Tạ Đào dậm chân, khom lưng giơ tay che mặt, tức giận không muốn nói chuyện.
Đương nhiên cô ta không tức giận ai khác mà giận chính bản thân mình, bây giờ cô ấy chỉ muốn đánh mình mấy cái.
Nguyễn Khê và Nguyễn Thúy Chi may được một nửa đồ ở thôn Xích Vũ, bởi vì chuyện của Nguyễn Thúy Chi, Tạ Đào và Nguyễn Trường Sinh bị những người xem trò vui đào qua bới lại, vì thế tất cả mọi người trong thôn làng nhanh chóng biết.
Có nhiều người nói chuyện phiếm sau lưng, nói Tạ Đào không có phúc.
Khi ấy nếu như họ không để ý chuyện Nguyễn Thúy Chi sống ở nhà mẹ đẻ, cứ gả vào nhà họ Nguyễn thì chẳng phải bây giờ đã sung sướng rồi sao?