Lăng Hào không biết cô muốn dẫn mình đi đâu, đi theo cô một đoạn đường thì biết được. Dưới ánh trăng cậu thấy một hồ nước ở chân núi, trên mặt nước có một lớp sương mù, trên vách núi còn có nước chảy xuống róc rách, như một khung cảnh thần tiên vậy.
Bây giờ đã là đêm khuya, cho nên nơi này không có ai, mọi thứ đều im lặng chỉ có âm thanh của tiếng nước chảy.
Nguyễn Khê hít một hơi thật sâu, nói với Lăng Hào: “Có thể tắm ở đây đó.”
Nước này là nước thông, trên vách núi có nước không ngừng chảy vào, nước trong hồ vô cùng trong sạch.
Lăng Hao nghe nói có thể tắm ở đây lập tức hào hứng trong vô thức, nhưng chợt nhớ ra Nguyễn Khê là nữ, vẻ mặt của cậu còn chưa kịp vui vẻ đã lập tức thu hồi lại. Lồng n.g.ự.c đập thình thịch, không nói gì.
Nguyễn Khê biết rõ tính cách của anh, không nghĩ nhiều thứ khác, chỉ hỏi anh: “Cậu tắm trước hay tôi tắm trước đây?”
Lăng Hào nhường nhịn theo bản năng nói: “Chị tắm trước đi.”
Nói xong cậu quay đầu nhìn thử xung quanh, vội đeo cặp sách, xoay người đi về phía sau mỏm đá cách đó không xa.
Đến sau mỏm đá cậu ngồi xổm xuống, không có gì làm nên thuận tay hái một bông hoa dại dưới chân, sau đó ngồi xổm đếm cánh hoa.
Đếm xong lại hái thêm một bông hoa nữa, tiếp tục đếm cánh của nó.
Không biết cậu đã ngồi xổm đếm bao nhiêu bông hoa, đột nhiên vai bị người ta vỗ một cái.
DTV
Lăng Hào đang mải mê đếm hoa dại bị dọa cho giật mình.
Cậu lấy lại tinh thần, vội vứt hoa dại trong tay, đứng dậy, xoay người đối diện với Nguyễn Khê nói: “Chị... chị tắm xong rồi sao?”
Nguyễn Khê không gội đầu, trên người đã thay một bộ quần áo sạch.
Cô gật đầu với Lăng Hào: “Cậu mau đi đi.”
Lăng Hào đồng ý một tiếng rồi mang theo cặp sách xuống.
Chờ cậu đi rồi, Nguyễn Khê vô tình cúi đầu xuống, thấy dưới chân toàn là những cánh hoa màu vàng.
Ánh trăng nhẹ nhàng chiếu xuống, mờ nhạt rất đẹp mắt, vì thế cô lấy quần áo vừa thay trải trên thảm cỏ, mượn ngọn núi đá ở bên cạnh để chắn gió, nằm trên quần áo nghỉ ngơi.
Đợi đến khi Lăng Hào tắm xong trở lại, cô đã ngủ thiếp đi trên đồng cỏ.
Lăng Hào không làm phiền cô, trải quần áo ở bên cạnh, cách cô khoảng một mét nằm xuống. Sau khi nằm xuống cậu không ngủ được ngay, ngắm nhìn khuôn mặt của Nguyễn Khê nhờ ánh trăng, khóe môi nở một nụ cười.
Nằm một lúc, cậu đứng dậy, cởi áo trên người ra, cẩn thận đắp lên bụng cho Nguyễn Khê.
Bên trong cậu còn có một lớp áo, cứ thế ngủ là được rồi.
Gió nhẹ nhàng thổi qua, lá cây và những cánh hoa trên cành rơi xuống, có vài cánh hoa dính lên tóc cô.
Sáng sớm có một luồng khói bếp bay lên từ trong núi, tiếng gà gáy báo thức trong thôn nhỏ vang lên.
Trời đã sáng dần, tiếng nồi niêu bát đũa va vào nhau.
Ăn sáng xong, Tôn Tiểu Tuệ thu dọn bát đũa, nói với Nguyễn Trường Quý rằng sáng nay bà ta không phải đến đội sản xuất làm việc.
Nguyễn Trường Quý biết rõ bà ta phải làm gì, không nói gì nhiều tự mình mang dụng cụ làm nông đi tập hợp.
Tôn Tiểu Tuệ rửa nồi niêu xong, cởi tạp dề, đi đến phòng mình lấy trứng gà mình đã mượn mấy ngày nay ra. Mượn trứng đương nhiên nhanh hơn so với tự mình tích góp, hiện tại đã được nửa rổ rồi, dù có phải đưa cho ai cũng không phải xấu hổ.
Bà ta đếm số trứng gà, gọi Nguyễn Dược Tiến vào, đưa đến trước mặt anh ta, nói: “Tiểu Khê hôm qua không về, mẹ đã hỏi rồi, nó đi công xã. Mấy ngày nữa cũng không ở nhà, là cơ hội tốt để chúng ta tìm ông thợ may để xin dạy học.”
Buổi sáng bà ta không phải làm việc, chính là vì muốn đưa Nguyễn Dược Tiến đi tìm ông thợ may để bái làm thầy.
Nguyễn Dược Tiến nhìn nửa rổ trứng gà trước mặt, tràn đầy tự tin: “Vâng ạ.”
Tôn Tiểu Tuệ mỉm cười, cầm một miếng vải cũ che miệng rổ lại, kéo Nguyễn Dược Tiến ra ngoài.
Hai mẹ con sóng vai hướng về phía thôn Kim Quan, dọc đường đi đều nói về chủ đề xin dạy học. Trong lòng Tôn Tiểu Tuệ có lo lắng nhưng không nhiều, bởi vì bà ta vô cùng tự tin về Nguyễn Dược Tiến, con trai bà ta chắc chắn sẽ không để cho bà ta phải thất vọng.
Chuyện con nhóc Nguyễn Khê kia có thể làm được thì khi rơi vào tay con trai bà ta, đương nhiên càng dễ giải quyết hơn.
Tôn Tiểu Tuệ ảo tưởng về tương lai cực kỳ tươi đẹp của Nguyễn Dược Tiến, tất cả đều được thể hiện ở nụ cười trên gương mặt bà ta. Có thể nói bà ta có thể sẽ được ăn nho, có thể được ăn bánh đào, gà, vịt, heo còn có thể có được tiền công, cuối cùng có thể mở được một tiệm may khiến người ta phải hâm mộ.
Nhưng trên đường đi đến nhà ông thợ may, bà ta lại chợt nghĩ ra một vấn đề thực tế. Bà ta đột nhiên nhớ ra, trước đó bà ta tố cáo Nguyễn Khê làm loạn, ông thợ may đã đứng ra giúp đỡ cho Nguyễn Khê.
Vậy thì cực kỳ có khả năng ông thợ may có ấn tượng rất tốt với cô.