Nguyễn Khê chuyên tâm cắn hạt dưa, mí mắt cũng không thèm ngước lên: “Không biết, không đi.”
Nguyễn Khiết ngây người – Nào có ai không biết cha mẹ ruột của mình cơ chứ? Nhưng mà nhìn dáng vẻ này của Nguyễn Khê, cô ấy cũng không nói gì thêm. Thậm chí cô ấy cũng không dám vui vẻ kích động nữa. nụ cười rạng rỡ trên mặt đều thu lại sạch sẽ.
Vốn cô ấy còn cảm thấy, bác cả và bác gái trờ về, người vui nhất nên là Nguyễn Khê. Mà Nguyễn Khê đã không cảm thấy vui vậy thì cô ấy cũng không thấy vui.
Họ không vui, thì ở bên kia Nguyễn Chí Cao, Lưu Hạnh Hoa đứng cùng với người dân trong thôn lắng nghe những lời xu nịnh rất lâu, nghe đến nỗi trên mặt đều là nụ cười, miệng muốn khép cũng không khép được, lưng cũng ưỡn càng thêm thẳng.
Khi Nguyễn Trường Phú và Phùng Tú Anh đến gần, từ xa đã nghe thấy câu “Cha mẹ”, đôi vợ chồng già càng thêm tươi cười rạng rỡ.
Đi đến gần, Nguyễn Chí Cao và Lưu Hạnh Hoa đối xử với Nguyễn Trường Phú không giống như con trai mà đối xử giống như với một vị khách có địa vị, nở nụ cười hỏi: “Trên đường vất vả, đều mệt rồi nhỉ?”
Dáng vẻ của Phùng Tú Anh không có nhiều thay đổi, giống như Nguyễn Khê, khuôn mặt nhỏ nhắn khung xương cũng nhỏ chỉ có điều đã già đi nhiều. Khi bà ta cười lên vẫn có sự kín đáo và chất phác của người nhà quê, nhìn Nguyễn Chí Cao và Lưu Hạnh Hoa nói: “Cũng được ạ, chỉ là Tiểu Binh có hơi không quen.”
Nói xong bà ta lắc lắc bé trai dắt trong tay, bảo: “Mau, gọi ông bà nội.”
Bé trai khoảng chừng sáu bảy tuổi, ngửa đầu nhìn Nguyễn Chí Cao và Lưu Hạnh Hoa gọi một câu: “Ông nội, bà nội.”
Nguyễn Chí Cao và Lưu Hạnh Hoa cười vô cùng niềm nở và vui sướng, nhìn thằng bé nói: “Ừm, thật ngoan.”
Trong nhà còn có nhiều người muốn chào hỏi, Nguyễn Trường Quý ở bên cạnh cười nói: “Anh cả, cuối cùng anh cũng trở về.”
Nguyễn Trường Phú đi tới vỗ vai ông ta: “Mấy năm này, vất vả chú chăm sóc gia đình rồi.”
Nguyễn Trường Quý nghe thấy lời này thì chột dạ, nhưng nụ cười không hề giảm, trên miệng cũng không nói gì.
Sau đó Tôn Tiểu Tuệ và Nguyễn Thúy Chi lần lượt chào hỏi với Nguyễn Trường Phú và Phùng Tú Anh, rất nhiều năm không gặp cho nên đã không thấy có bao nhiêu sự thân thiết, trong lúc nói chuyện và tương tác với nhau đều mang theo sự xa lạ, khách sáo có thể nhìn thấy rõ ràng, đương nhiên nhiệt tình và kính trọng là thật.
Nguyễn Thúy Chi chào hỏi với Nguyễn Trường Phú và Phùng Tú Anh, Tôn Tiểu Tuệ lại vỗ Nguyễn Dược Tiến và Nguyễn Dược Hoa một cái.
Nguyễn Dược Tiến và Nguyễn Dược Hoa biết ý, nhìn Nguyễn Trường Phú đồng thanh nói: “Bác cả, bác gái.”
Hai đứa này vừa chào hỏi xong, Lưu Hạnh Hoa mới phát hiện Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết không có ở đây. Cứ tưởng hai con bé này không biết đã chạy đi đâu chơi, kết quả quay đầu đi tìm thì hai đứa đang ngồi ở bên tường nhà cắn hạt dưa, giống như người không có việc gì.
Lưu Hạnh Hoa liền gọi: “Tiểu Khê, Tiếu Khiết, làm gì đấy?”
Nghe thấy tiếng, Nguyễn Khê ngẩng đầu lên nhìn về phía Lưu Hạnh Hoa, nheo mắt nói: “Bà nội, cháu cắn hạt dưa.”
Lưu Hạnh Hoa: “…”
Đứa trẻ này!
Bà mỉm cười nói: “Cha mẹ cháu về rồi này, mau đến đây đi.”
Nguyễn Khiết đứng dậy chạy đến trước, chào hỏi với Nguyễn Trường Phú và Phùng Tú Anh: “Bác cả, bác gái. Mọi người trở về rồi ạ.”
DTV
Ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn vào người mình, Nguyễn Khê không đi không được. Vì thế cô từ từ đứng dậy khỏi ghế, phủi phủi ống tay áo đi đến bên cạnh Lưu Hạnh Hoa, cúi đầu không nhìn Nguyễn Trường Phú và Phùng Tú Anh.
Lưu Hạnh Hoa đụng nhẹ vào cánh tay cô, nói: “Không biết cha mẹ của mình à? Gọi cha mẹ đi.”
Nguyễn Khê mỉm cười, ngẩng đầu lên lễ phép nói: “Chào mọi người.”
Bầu không khí vốn sôi nổi trong nháy mắt đóng băng, trên mặt Nguyễn Trường Phú và Phùng Tú Anh đều xẹt qua một tia xấu hổ.
Thấy tình hình Lưu Hạnh Hoa không để cho bầu không khí xấu đi vội cười nói: “Đứng đứng nữa, mau vào nhà uống nước.”
Nói xong bầu không khí lại sôi nổi hẳn lên, mọi người đều vây quanh Nguyễn Trường Phú và Phùng Tú Anh đi vào nhà.
Vào nhà ngồi đương nhiên phải nói chuyện, người trong thôn đến đông như vậy, mỗi người một câu nói cũng đủ mấy ngày.
Nguyễn Khê không đi theo vào, vẫn ngồi xuống cái ghế nhỏ vừa rồi. Cô là một đứa trẻ mười mấy tuổi, người lớn sẽ không quá để tâm, nhất là vào dịp trọng đại này sẽ không ai chú ý nhiều đến một đứa trẻ.
Lăng Hào cũng vẫn ngồi ở đó, thấy cô ngồi xuống cậu đưa tay về phía cô, trong lòng bàn tay là một viên kẹo trái cây.
Nguyễn Khê cười nhận lấy bóc vỏ kẹo ra cho vào miệng, để đầu lưỡi thấm đẫm vị ngọt trái cây.