Mục lục
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trần Vệ Đông ngồi xuống bên cạnh Nguyễn Khiết, nhưng vẫn chưa lên tiếng ngay.

Nguyễn Khiết hơi không thoải mái, ôm lấy cặp sách, cúi đầu, hỏi anh: “Anh muốn nói gì với em?”

Trần Vệ Đông bị gió thổi híp cả mắt, quay sang nhìn Nguyễn Khiết, mãi một lúc lâu sau mới nói:

“Em... cái đó... anh đợi em!”

Nguyễn Khiết nghe không hiểu gì, hơi nheo mắt nhìn anh ấy: “Anh đợi em cái gì cơ?”

Trần Vệ Đông do dự một lát rồi nói: “Năm nay tốt nghiệp cấp hai xong là có thể nhập ngũ rồi, anh vào quân đội phục vụ sớm hơn em một năm, đến lúc đó anh sẽ đợt nghĩa vụ của em kết thúc, rồi anh sẽ lại theo đuổi em.”

Nguyễn Khê nghe xong lập tức hơi nhích mông: “Ai... ai cần anh theo đuổi em chứ!”

Trần Vệ Đông nói: “Anh không theo đuổi em, vậy sao chúng ta ở bên nhau được?”

Mặt Nguyễn Khiết đỏ như đ.í.t khỉ, cô ấy cảm thấy mồng mình đang nóng lên rồi, thế là lập tức đứng dậy, nói: “Em không nói chuyện với anh nữa.”

Trần Vệ Đông đưa tay ra kéo lấy tay áo cô ấy, kéo cô ấy ngồi xuống: “Chạy cái gì mà chạy? Anh đang nói chuyện chính đáng với em cơ mà.”

Nguyễn Khiết không muốn giằng co với anh ấy nữa, thế là cô ấy liền ngồi yên bất động. Cô cũng không muốn nhìn thấy hai gò má đỏ ửng như hai trái táo của mình, nên đã lập tức vùi mặt xuống cặp sách, không ngẩng đầu lên nữa.

Vải cặp sách rất dày dặn, không những không làm mặt cô ấy bớt nóng, mà lại càng làm cho nó nóng hơn.

Trần Vệ Đông vẫn hỏi cô: “Có được không?”

Nguyễn Khiết lập tức lên tiếng, giọng cô ấy đã bị chiếc cặp sách bóp nghẹt: “Em không biết.”

Nguyễn Khê và Hứa Chước ngồi trên mỏm đá cách đó không xa, nhìn hai người.

Nguyễn Khê lẩm bẩm: “Sắp phải đi rồi, mà vẫn muốn dụ dỗ Tiểu Khiết nhà chúng tôi.”

Hứa Trước ở bên cạnh tiếp lời: “Vậy không phải em đang sợ Tiểu Khiết sẽ bị người khác dụ đi sao?”

Nguyễn khê quay sang nhìn Hứa Chước: “Yên tâm đi, ít nhất là trong năm tới Tiểu Khiết sẽ không yêu đương gì đâu.”

Cuối năm nay bọn họ tốt nghiệp cấp hai xong là sẽ thi đại học. Cô nghĩ việc thi đỗ đại học đối với mình và Nguyễn Khiết mà nói thì đều không thành vấn đề, sau khi lên đại học, phần lớn các trường đại học đều cấm sinh viên yêu nhau.

Hứa Chước tính toán: “Không phải ba năm sao? Sao lại là năm năm?”

Một năm học cấp hai năm nay, công thêm hai năm nghĩa vụ quân sự, sau khi hoàn thành nghĩa vụ có thể ở lại hoặc giải ngũ chuyển ngành, nhưng đều có thể quang minh chính đại yêu đương, nếu muốn yêu đương thì chỉ cần báo cáo là được rồi.

Nguyễn Khê nhìn anh ấy cười, nói: “Con bé là em gái tôi, tôi nói năm năm là năm năm.”

Hứa Trước mỉm cười nhìn vào mắt cô: “Còn em thì sao?”

Nguyễn Khê tự nhiên nói: “Tôi cũng ít nhất là năm năm.”

Hứa Chước cười: “Hy vọng em sẽ nói lời giữ lời.”

Nguyễn Khê bị gió sông thổi nheo mắt lại: “Sao thế? Anh có ý kiến gì với tôi à? Ban đầu hồi mới khai giảng, không phải anh thấy tôi rất xinh đẹp sao, giờ nhìn cũng nhìn được một năm rồi, chắc nhìn ngán rồi chứ gì.”

Hứa Chước không trả lời cô, mà hỏi ngược lại: “Nhìn được một năm rồi, em vẫn còn không vừa mắt với tôi sao?”

Nguyễn Khê cười: “Cũng được, bây giờ nhìn lại thấy cũng ra gì đấy.”

Hứa Chước vẫn nhìn vào thẳng vào đôi mắt sẫm màu của cô: “Vậy sau này tôi sẽ cố gắng trở nên tuyệt vời hơn.”

DTV

Nguyễn Khê ngồi mãi thì thấy mỏi rồi, liền đứng dậy rời khỏi mỏm đá.

Cô bước trên những tảng đá ven bờ đầu gió lộng, nói: “Anh nhất định sẽ trở thành người rất tuyệt vời.”

Với một gia đình như vậy, anh được ba mình ảnh hưởng, lại còn là một người ham học từ bé, để anh nhập ngũ là bộ đội địa phương, chẳng khác gì một vị thần lịch kiếp dưới trần gian cả, cứ rèn luyện từ tuyến địa phương, sớm muốn gì anh cũng sẽ đi lên thôi.

Mà ngay cả khi sau này anh ấy không muốn ở lại quân ngũ, mà muốn làm gì đó theo sự đổi thay của thời đại, thì cũng sẽ dễ dàng hơn người khác rất nhiều lần. Có một vài người ngay từ khi sinh ra đã được đặt ở vạch đích rồi, và Hứa Chước chính là một trong số đó.

Hai người cùng đi dạo bên bờ biển lộng gió.

Đi được một lúc, Nguyễn Khê chợt dừng bước, quay người lại.

Hứa Chước cũng dừng lại theo, mặt đối mặt với trên mỏm đá.

Nguyễn Khê đứng một lúc rồi đưa tay về phía anh ấy, nói: “Đồng chí, sau này có duyên sẽ gặp lại.”

Hứa Chước thở dài một hơi, đưa tay ra nắm lấy tay cô, một lúc lâu sau mới lên tiếng: “Đừng nhắc chuyện duyên phận, đều là đồng chí chung một khu, ba mẹ đều ở đây, nhất định sẽ còn gặp lại.”

Nguyễn Khê mỉm cười thu tay về, rồi lại tiếp tục bước về phía trước: “Chưa chắc đâu, bây giờ thế giới đang thay đổi rồi, ai mà biết sau này sẽ thành thế nào chứ, có thể sau hai năm nữa, tất cả mọi thứ đều sẽ khác.”

Hôm nay tổ chức lại kỳ thi đại học, ngày mai cải cách mở rộng, hai năm này chính là bước ngoặt lớn của thời đại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK