Mục lục
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thế là trong nhà chỉ còn lại Nguyễn Trường Phú, Phùng Tú Anh và Diệp Thu Văn, dù sao thì cũng là người một nhà cả, bọn họ và Diệp Thu Văn cũng không thể không nói chuyện với nhau, chỉ là lúc này vẫn chưa có chuyện gì để nói, nên khi không cần thiết bọn họ gần như là không nói chuyện với nhau.

Quan hệ giữa Nguyễn Trường Phú và Diệp Thu Văn không dịu đi chút nào, chủ yếu cũng là do thái độ của Diệp Thu Văn quá cứng rắn, mà Nguyễn Trường Phú cũng không muốn xuống nước trước. Con bé đã phạm sai lầm mất mặt như vậy, mà còn mong ông ta dỗ dành con bé sao?

Quan hệ giữa Phùng Tú Anh và Diệp Thu Văn đã dịu đi hẳn, không còn căng thẳng như trước nữa. Nhưng mẹ của hai người vẫn còn khúc mắc chưa được giải quyết, nhất thời không thể trở lại như trước đây được.

Không tốt lên, cũng không xấu đi, tóm lại mọi chuyện cũng đã qua rồi, cứ để như vậy đi.

Nguyễn Trường Phú hiện không có bất cứ yêu cầu nào với cô ta, chỉ cần cô ta an phận giữ mình không có bất cứ mối quan hệ nào với Lục Viễn Chinh là được.

DTV

Nguyễn Thu Dương và Nguyễn Hồng Binh chạy ra ngoài chơi, Nguyễn Trường Phú thì quay trở vào nhà. Phùng Tú Anh không đến gần Nguyễn Trường Phú, mà tự mình đi vào phòng ăn ngồi, sau đó dọn dẹp nhà bếp và phòng ăn, rồi nhặt rau chuẩn bị cho bữa ăn tiếp theo.

Diệp Thu Văn có lẽ cũng cảm thấy ngột ngạt, nên cô ta quấn khăn, đội mũ đi ra ngoài một vòng.

Cô ta cũng không đi đâu xa, chỉ đi dạo một vòng quanh khu đại viện rồi quay lại.

Lúc quay lại, cô ta đi qua hòm thư nhà mình, vô tình liếc mắt nhìn qua thì thấy bên trong hình như có thứ gì đó. Nhìn vào thì thấy bên trong quả nhiên là có thư, cô ta lập tức mở hòm và lấy thư ra.

Từ trên bì thư có thể nhìn thấy tên người nhận là Nguyễn Khê.

Thấy thư là của Nguyễn Khê, Diệp Thu Văn chợt cảm thấy bực bội, sau đó lập tức nhét thư lại chỗ cũ.

Nhưng vừa mới nhét thư về lại hòm thư, tay vẫn còn chưa rời bì thư, đột nhiên cô ta lại dừng lại. Một lúc sau, cô ta lại lấy lá thư ra, nhìn kỹ dòng thông tin người gửi trên bì thư.

Xem xong liền khẽ đọc thành tiếng: “Lăng... Thần Hải...”

Cô ta nhìn dòng thông tin người gửi, nghĩ – Nguyễn Khê quen người ở Thần Hải từ bao giờ chứ?

Cô ta đứng trước hòm thư thêm một lát nữa, rồi cuộc lá thư lại cho vào túi áo khóa, kéo khăn che mặt lại, đi vào nhà.

Vừa về đến nhà cô ta lập tức đi lên lầu, vào phòng, khóa cửa lại, sau đó mới lấy bức thư ra.

Lấy ra rồi thì ngồi xuống bên giường xé bì thư, lấy giấy viết thư bên trong ra.

Nội dung bức thư không có gì người khác không xem được cả, chỉ là một nam sinh họ Lăng sống ở Thần Hải, kể với Nguyễn Khê về cuộc sống của mình sau khi trở về Thần Hải, cái gì mà ba mẹ đều đã quay trở lại làm việc, năm nay người đó cũng sắp đi học rồi.

Những gì nói trong thư, đều là những chuyện nhỏ nhặt hàng ngày.

Nhưng sau khi đọc xong, Diệp Thu Văn cứ nhìn chằm chằm vào điện chỉ trên bì thư một lúc lâu – vậy sau khi Nguyễn Khê lên thành phố, cô ấy vừa qua lại với Hứa Chương, con trai của tư lệnh, vừa qua lại với nam sinh sống ở Thần Hải qua thư từ sao?

Mà bức thư này là bức thư đầu tiên nam sinh kia gửi cho cô từ sau khi người đó quay trở lại Thần Hải.

Địa chỉ ghi trên bì thư lập tức đập thẳng vào mắt cô ta.

Một lúc sau, cô ta chớp mắt hai cái, lấy từ trong ngăn bàn học ra một hộp diêm.

Đầu diêm quẹt qua thân bao, nhóm lên một ngọn lửa đỏ rực.

Ngọn lửa lan sang bức thư và bì thư, khiến chúng chuyển sang màu nâu rồi hóa thành tro tàn, để gió thổi rơi xuống đất.

Lần này Nguyễn Khê ở lại núi Phượng Minh đến tận mùng năm Tết, sớm mùng năm cô đưa mấy người Nguyễn Hồng Quân xách theo hành lý, rời khỏi núi Phượng Minh, đến thị trấn thì ngồi xe jeep đi đến ga tàu hỏa, rồi lại ngồi tàu hỏa vào thành phố.

Trước khi đi, Nguyễn Thúy Chi còn dúi vào tay Nguyễn Khê chút tiền riêng, Nguyễn Khê từ chối không được nên đành nhận lấy. Cô cũng không ỷ việc mình có nhiều tiền mà tiêu xài hoang phí, số tiền đó cô đều giữ kỹ, định là đợi sau này sẽ dùng khi cần đến.

Từ núi Phương Minh đi đến quân khu lớn mất gần năm ngày, lúc về đến nhà thì cũng là buổi chiều ngày mùng mười rồi.

Đi đường quá mệt mỏi, mấy người Nguyễn Kê vừa đến nhà thì lập tức đến nhà tắm để tắm rửa, lúc ăn cơm, còn cùng Nguyễn Trường Phúc nói chuyện ở quê, nói về tình hình sức khỏe của Nguyễn Chí Cao và Lưu Hạnh Hoa, những chuyện khác thì không nói nhiều, ăn cơm xong thì về phòng đi ngủ.

Bọn họ ngủ một giấc dài, đến tận trưa ngày hôm sau mới tỉnh.

Sau khi tỉnh dậy, Nguyễn Khê mở tung rèm cửa, mắt cô bị ánh sáng mặt trời chiếu vào mà nheo lại một lúc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK