Ông thợ may nhìn xuống đặt tấm ép máy may rồi đặt chân lên bàn đạp bên dưới, nói tiếp: “Sợ cậu lãng phí đồ của tôi nên trước tiên dạy cậu những điều đơn giản nhất đó là đạp lên máy không. Cậu chỉ cần giữ cho máy may không quay ngược lại là được rồi.”
Nguyễn Dược Tiến đứng và trả lời: “Được.”
Ông thợ may giơ tay lên giữ đẩy bánh xe, tay thực hành còn miệng thì nói: “Nhìn này, dùng tay di chuyển bánh xe bên phải rồi dùng chân đạp lên máy may, máy may quay là được rồi.
Ông là một người có tay nghề lâu năm vì vậy không cần dùng tay di chuyển bánh xe phải mà vẫn sử dụng được máy may, chỉ cần dùng chân cũng có thể đạp lên được. Cho nên anh ấy dùng tay sẽ nhẹ nhàng và dễ dàng hơn.
Nguyễn Dược Tiến nhìn ông ấy đạp lên dễ dàng như vậy, chớp mắt tỏ vẻ không tin: “Chỉ có vậy?”
Thậm chí anh còn muốn cười lên chỉ có? Chỉ có vậy?
Ông thợ may không muốn nói với anh những lời vô ích, trực tiếp đứng dậy rồi đưa cho anh cái ghế cao: “Cậu làm đi.”
Nguyễn Dược Tiến nở một nụ cười nhẹ nhàng, đến trước máy may rồi ngồi xuống. Anh ấy đặt chân lên bàn đạp, tay phải quay bánh xe, vẽ quả bầu và vẽ cái muỗng, quay bánh xe bằng tay và dùng chân đạp lên bàn đạp.
Kết quả vừa với đạp chân xuống, bánh xe liền lật ngược lại.
Ông thợ may vỗ một cái vào lưng anh: “Ngược rồi.”
Nguyễn Dược Tiến lúc đó không cười nổi, thu mình lại giấu đi biểu cảm. Ngay cả giọng nói cũng bị kiềm chế, chỉ nói nhỏ: “Chỉ là không quen thôi.”
Ông thợ may không quan tâm đến anh, nói không dạy lần hai là không dạy lần hai. Ông ấy không muốn nhìn kẻ ngu ngốc này cho nên xoay người đi vào sân rồi tùy ý ném ra một câu: “Tự mình tìm hiểu đi, đạp lên làm hư máy may thì phải đền.”
Nguyễn Dược Tiến thở phào nhẹ nhõm khi thấy ông ấy ra ngoài, để tránh việc mình làm một hai lần không được ông ấy lại ở đây nói những câu khó nghe hoặc là dùng tay đánh anh. Anh ấy sẽ tự mình suy nghĩ, nhất định sẽ tìm ra cách.
Nhưng bản thân anh đã suy nghĩ nửa ngày, nghĩ đến ra mồ hôi cũng không nghĩ ra được tại sao lại xảy ra chuyện này. Rõ ràng là là anh dùng tay đúng, làm sao có thể thả lỏng tay rồi đạp, vậy thì bánh xe sẽ bị ngược, có ma làm được?
Càng nghĩ càng lo lắng, nhìn cái máy may vừa bị hỏng vừa bị ngược mà muốn đập nó. Nhưng bởi vì thứ này quá đắt, nếu như phá hư nó thì cũng không có khả năng bồi thường cho nên chỉ có thể chịu đựng.
Buổi trưa khi về nhà ăn cơm, Tôn Tiểu Tuệ hỏi anh đã học những gì.
Anh ấy sĩ diện liền nói: “Rất tốt.”
Buổi chiều đến cửa tiếp tục suy nghĩ, lưỡng lự giữa việc nhờ ông thợ may dạy lại và việc không nhờ ông thợ may dạy.
Cuối cùng vẫn quyết định nhờ dạy lại, ông thợ may trực tiếp phất tay rồi nói một câu: “Không dạy lần hai, học không được thì đi tìm người khác.”
Nguyễn Dược Tiến: “…”
DTV
Ông thợ may còn chế giễu anh ta, cố tính bắt chước giọng điệu lúc sáng của anh: “Chỉ có vậy?”
Nguyễn Dược Tiến: “…”
Ông già lưu manh, thảo nào không lấy được vợ!
Nguyễn Khê còn chưa đi, anh có thể đi sao?
Đương nhiên là Nguyễn Dược Tiến không đi, anh ta ngồi trước máy may tự mình suy nghĩ cả buổi chiều. Khi suy nghĩ đến mức nóng nảy, anh ấy không thể trút hết lên máy may bị hỏng, chỉ nằm lên máy may và thở nặng nề.
Thở hổn hển rồi tiếp tục đạp. Sau khi mặt trời lặn xuống giữa không trung phía Tây, tay chân anh bỗng nhiên kết hợp với nhau một cách tuyệt vời, bánh xe trước mặt anh đã bắt đầu chuyển đúng hướng rồi!
Nhìn thấy bánh xe chuyển đúng hướng Nguyễn Dược Tiến có chút phấn kích liền chộp lấy cảm giác đó làm đi làm lại thêm mấy lần.
Mỗi lần nhìn thấy bánh xe chuyển đúng hướng, anh ta liền phấn khởi đứng lên ghế đẩu rồi hét lên.
Sau khi hét lớn, toàn bộ sự tự tin của anh ta đã quay trở lại, ánh mắt hiện lên hào quang, sau đó tiếp tục ngồi xuống trước máy may và tiếp tục đạp lên máy may. Nghe được âm thanh chuyển động của máy may, lúc nhanh lúc chậm khiến cho tâm trạng vui vô cùng.
Buổi tối anh rời khỏi nhà ông thợ may, liền ngân nga một bài hát.
Đang men đường núi để về thôn Mắt Phượng, khi chuẩn bị về đến nhà thì tình cờ gặp Nguyễn Khê từ công xã trở về.
Trước đây anh ta thấy Nguyễn Khê thấp hơn một nửa nhưng bây giờ thì thấp hơn rất nhiều.
Anh ta chào hỏi Nguyễn Khê: “Mày về rồi à.”
Nguyễn Khê đi liên tục từ trưa hôm qua đến bây giờ. Ngay cả ban đêm cũng chỉ có thể ngồi nghỉ ngơi được một chút cũng không tìm được chỗ nào để ngủ. Cô mệt đến mức người như nhũn ra nên không thèm để ý đến Nguyễn Dược Tiến, chỉ nói: “Ừ.”
Lưu Hạnh Hoa nghe thấy lời của Nguyễn Dược Tiến trong nhà, vội vàng đi ra xem.