Mục lục
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghe vậy, Phùng Tú Anh nhìn về phía Nguyễn Thu Dương: “Toàn những thứ linh tinh gì đâu, bây giờ lũ trẻ bọn con rõ là càng ngày càng kỳ lạ. Giữa nam và nữ chỉ có kết hôn và không kết hôn, làm gì có chuyện chơi đùa một chút chứ? Chơi đùa thế này gọi là đùa nghịch lưu manh, gọi là tư tưởng lệch lạc, con không được học theo những thứ không đứng đắn này đâu đấy.”

Nguyễn Thu Dương nói: “Con không thèm học đâu, kẻ trêu chọc những người này không phải là con mà là đứa con gái xinh xắn đến từ nông thôn của mẹ đấy. Bảo sao bọn họ đều muốn đi học đến thế, đi học không có ích lợi gì cả, thì ra là có mục đích cả, còn có cả kế hoạch luôn.”

Nói xong, cô ta bắt đầu vạch trần kế hoạch của Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết: “Con nói mẹ nghe, lúc bắt đầu bọn họ đến trường dự thính, bởi vì tầm thường, không có ai để ý đến bọn họ, nên bọn họ buồn bực. Buồn bực hơn nửa năm trời, trở nên trắng trẻo hơn thì cũng vừa lúc đi học. Đến trường thoáng cái đã gây chấn động, những nam sinh kia nhìn thấy chị ta thì cứ như ruồi nhặng trông thấy quả trứng có khe nứt vậy.”

Vạch trần kế hoạch xong, cô ta lại hỏi Phùng Tú Anh: “Mẹ, mẹ nói xem, có phải bọn họ đã lên kế hoạch từ trước rồi không, nhẫn nhịn một cục tức nên muốn nổi danh ở trong trường, trèo cao gả cho gia đình khá giả. Nếu leo được tới nhà Tư lệnh thì nửa đời sau không phải sầu lo gì nữa rồi!”

Nghe được những lời này, Phùng Tú Anh không nhịn được mà bật cười: “Nhà Tư lệnh á?” Nằm mơ giữa ban ngày à?

Nguyễn Thu Dương nhìn bà ta: “Đúng vậy, sáng nay con trai nhà Tư lệnh là Hứa Chước đã bị chị ta thu hút đi vào trong lớp đấy.”

Nghe xong, Phùng Tú Anh sững sờ, ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Vậy có khả năng là chỉ chơi đùa với nó thật rồi.”

DTV

Bà ta lại nói tiếp: “Không được làm bừa theo nó đâu đấy, hủy hoại tác phong.”

Bà ta vừa nói chuyện vừa nấu cơm xong, những người khác trong nhà cũng lần lượt đi vào phòng ăn ngồi ăn cơm.

Trưa hôm nay Nguyễn Trường Phú không về, Phùng Tú Anh hiếm khi lại quan tâm đến chuyện của Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết, lúc ngồi xuống ăn cơm bà ta mở miệng hỏi hai người: “Cảm giác ngày đầu tiên các con chính thức đi học thế nào hả?”

Nguyễn Khê không nhìn ra bà ta có ý gì, bèn nói: “Cũng khá tốt ạ.”

Nguyễn Hồng Quân ở bên cạnh tiếp lời: “Em nghe nói chị cả vừa mới bước vào cổng trường đã gây chấn động, bây giờ chuyện đã truyền sang cả trường tiểu học của bọn em rồi, kể là bên trường trung học cơ sở có một học sinh nữ cực kỳ xinh đẹp đến, rất nhiều người cố ý chạy tới lớp các chị để ngắm chị đúng không?”

Nguyễn Khê không để tâm đến những thứ này, nói đơn giản : “Không để ý.”

Nguyễn Thu Dương ngồi ở bên cạnh cười nhạo, giả vờ giả vịt!

Nếu nói là Diệp Thu Văn không để ý thì còn thấy bình thường, bởi vì từ nhỏ đến lớn Diệp Thu Văn luôn là tiêu điểm trong đám đông, thu hút ánh nhìn của rất nhiều người. Nguyễn Khê từ nông thôn tới đây, liều mạng thu hút sự chú ý của người khác, chị ta không thèm để ý thật sao?

Song, nghĩ đến Diệp Thu Văn, đột nhiên Nguyễn Thu Dương ý thức được cảm giác về sự tồn tại của Diệp Thu Văn trở nên yếu đi không chỉ ở trong nhà mà hôm nay khai giảng, sự tồn tại trong trường học cũng hoàn toàn bị Nguyễn Khê át mất.

Cô ta vô thức quay đầu lại nhìn về phía Diệp Thu Văn, chỉ cảm thấy một người trước kia tỏa ánh hào quang thu hút sự chú ý của khác như cô ta bây giờ lại trông khá là ảm đạm.

Tuy nhiên, điều này không làm ảnh hưởng đến việc Diệp Thu Văn vẫn là người ưu tú nhất trong nhà bọn họ, thậm chí là trong toàn bộ đại viện!

Chỉ trông xinh đẹp thôi thì có ích gì chứ, tính dựa vào khuôn mặt quyến rũ người khác để kiếm miếng ăn thật sao?

Để nâng cao cảm giác về sự tồn tại của Diệp Thu Văn ở trong nhà một lần nữa, cô ta đột nhiên mở miệng nói chuyện với Diệp Thu Văn, hỏi cô ta: “Chị cả, chiều nay trường trung học cơ sở với trung học phổ thông tổ chức lễ khai giảng cùng nhau đấy, chị phải lên bục phát biểu đúng không?”

Diệp Thu Văn ngẩn người, lần này nể mặt Nguyễn Thu Dương mà đáp lời: “Ừ, phải lên bục phát biểu.”

Nguyễn Thu Dương nở nụ cười nhìn cô ta: “Đến lúc đó em sẽ vỗ tay hết mình cho chị!”

Nghe vậy, Diệp Thu Văn vô thức cười với cô ta, không giữ khoảng cách và lạnh nhạt như trước kia nữa.

Nguyễn Thu Dương hơi ngu ngốc một chút thôi, chứ từ trước đến giờ vẫn rất trung thành với cô ta.

Dường như cảm thấy đã tìm được sân nhà, lúc này Phùng Tú Anh lại nhìn Nguyễn Khê và nói: “Tiểu Khê Tiểu Khiết à, các con nên học tập Thu Dương này, đặt tâm tư lên con đường đúng đắn, đừng nghĩ đến những chuyện không đàng hoàng mà làm loạn ở trường học.”

Chuyện không đàng hoàng gì cơ? Làm loạn là cái quái gì?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK