Nguyễn Dược Tiến nhận cái rổ có chút nghi ngờ: “Sao thế ạ?”
Tôn Tiểu Tuệ tự cho mình là giỏi, hất vạt áo nói: “Mẹ không nên đi vào cùng con thì hơn, chuyện trước kia mẹ đã hiểu lầm Nguyễn Khê... Dù sao thì con tự mình vào đi, đừng nói con là con nhà ai. Con chỉ cần nhận ông ấy làm thầy là được, ông ấy sẽ nhìn nhận con để thu nhận con làm học trò, chứ không phải là nhìn vào ba mẹ hay gia cảnh.”
DTV
Nguyễn Dược Tiến suy nghĩ một chút: “Vậy được.”
Nói xong anh ta mang theo cái rổ tiếp tục đi về phía trước, đi được hai bước lại quay lại, có chút lo lắng hỏi Tôn Tiểu Tuệ: “Nếu như ông ấy thực sự không thích con thì sao? Nghe nói ông ấy nói chuyện rất khó nghe, thực sự khó mà hòa hợp.”
Tôn Tiểu Tuệ vỗ vai anh ta: “Không cần biết có thích con hai không, tính cách của ông ấy là như vậy, đối với ai cũng thế. Nếu như thực sự nói lời khó nghe, con cứ coi như không nghe thấy. Con chỉ cần nhớ kỹ, chỉ cần học cho thành thạo là được.”
Nguyễn Dược Tiến hít một hơi thật sâu, gật đầu: “Vâng ạ.”
Điều chỉnh tâm trạng xong, anh ta mang theo cái rổ đi về phía nhà ông thợ may. Đi tới cổng thì thò đầu vào nhìn, thấy ông thợ may đang ngồi ở dưới giàn nho, trên tay đang cầm một cái lược chải lông cho mèo.
Vừa chải còn vừa nói thầm: “Hơn nửa đời người rồi, đã quen với việc một mình mỗi sáng, rồi nhóc con kia ngày nào cũng tới, để nó thay đổi thói quen của mình. Đột nhiên con bé không đến một ngày, tao lại bắt đầu thấy không quen.”
Mèo béo: Meo (Không phải ông bảo người ta đi mua rượu sao)
Nguyễn Dược Tiến đi vào đứng ở cổng, không nghe rõ lời ông thợ may đang nói. Anh ta hít thở điều chỉnh tâm trạng, hắng giọng một cái rồi đi vào sân nhỏ, đi tới trước mặt ông thợ may chào hỏi: “Chào buổi sáng, ông cụ Tống.”
Ông thợ may không ngẩng đầu lên, tiếp tục chải lông cho mèo béo, lên tiếng hỏi: “May quần áo hay đổi quần áo?”
Nguyễn Dược Tiến không vòng vèo nói một mạch: “Cháu không may quần áo, cũng không đổi quần áo, cháu tới để bái ông làm thầy, muốn học nghề từ ông, cháu nghĩ mình giống ông, là người muốn trở thành một thợ may, vì dân phục vụ.”
Ông thợ may vẫn không ngẩng đầu lên: “Tôi có học trò rồi, nhận học trò cái búa gì, không nhận.”
Nguyễn Dược Tiến kiên trì nói: “Cháu có thể đảm bảo, cháu thích hợp làm thợ may hơn so với học trò hiện tại của ông. Vốn dĩ cô ta không phải một thợ may, thứ học được cuối cùng cũng chỉ có một đống vớ vẩn, không thể kế thừa tay nghề của ông đâu.”
Ông thợ may chải lông cho mèo béo lần cuối, ngẩng đầu lên nhìn về phía Nguyễn Dược Tiến, khuôn mặt tràn đầy khó hiểu, một lát sau lại mở miệng: “Cậu nhìn dáng vẻ ngu ngốc của cậu đi, đã từng chạm vào máy may chưa? Cậu mà cũng dám chạy tới đây ăn nói vớ vẩn, còn nói thích hợp làm thợ may hơn học trò của tôi sao?”
“Con bé không thể kế thừa tay nghề của tôi, còn cậu thì có thể sao?”
“Chọc cười tôi rồi, tránh xa ông đây một chút!”
Nếu để ông ấy quay lại lúc hai mươi tuổi, ông ấy sẽ không dám nói những lời này!
Nguyễn Dược Tiến bị ông thợ may mắng đến mức mặt nóng bừng, gương mặt lập tức đỏ lên. Cho tới bây giờ anh ta chưa từng bị ai mắng như vậy, cơn giận trong lòng lập tức bùng lên, ngón tay siết chặt cái rổ tre, suýt chút nữa thì ném đi.
Ông thợ may lập tức ôm mèo béo đứng dậy, không còn kiên nhẫn, chỉ liếc mắt nhìn anh ta một cái: “Còn không đi sao?”
Nguyễn Dược Tiến xiết chặt ngón tay nín thở, cuối cùng mới nuốt được cơn giận xuống, xoay người mang theo cái rổ, rời đi.
Sau khi đi ra khỏi cổng, bước chân anh ta càng lúc càng lớn, khuôn mặt tràn đầy uất ức và tức giận.
Tôn Tiểu Tuệ thấy anh ta mang theo rổ ra ngoài nhanh như vậy, sắc mặt lại vô cùng khó coi, vội vã đi đến trước mặt anh ta, thấy trứng gà trong rổ cũng vẫn còn, sốt ruột hỏi một câu: “Thế nào rồi?”
Hơi thở Nguyễn Dược Tiến nằn nề, tức giận nói: “Ông ta chỉ là một người có tay nghề cũ rích, có gì đặc biệt chứ! Hơn bảy mươi tuổi rồi, cả đời không lấy được bà lão nào,...”
Tôn Tiểu Tuệ thấy anh ta nói những lời khó nghe như vậy, vội giơ tay bịt miệng anh ta lại.
Không chờ anh ta im miệng, bà ta đã nhảy vào miệng Nguyễn Dược Tiến nói: “Ôi trời, trước khi vào mẹ đã nói với con thế nào, ông ấy chính là người như vậy, đối với ai cũng thế, con chấp ông ấy làm gì? Chịu khó nghe vài câu khó nghe cũng đâu có c.h.ế.t được.”