Mục lục
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lưu Hạnh Hoa vẫn chưa nguôi giận, mắng một câu: “Tiểu súc sinh!”

Tôn Tiểu Tuệ và Nguyễn Trường Qúy đi rất xa rồi, lúc không có ai, bà ta mới lên tiếng: “Rốt cuộc nói như thế nào?”

Nguyễn Trường Qúy tức đến mức đá cây: “Còn nói cái mẹ gì nữa! Em cũng thấy rồi đó, anh còn có thể nói cái gì!”

Tôn Tiểu Tuệ vừa tức vừa vội: “Anh nói xem sao ba mẹ anh lại như vậy chứ?”

Nguyễn Trường Qúy chống eo, ngẩng đầu nhìn lên trời, nhìn một hồi rồi cúi đầu: “Bỏ đi, coi như chúng ta không sinh ra đứa con gái Tiểu Khiết này, để nó tự sinh tự diệt đi. Nó nghĩ vào thành phố cuộc sống sẽ tốt hơn ư, không thể nào!”

DTV

Tôn Tiểu Tuệ vẫn không chấp nhận chuyện này: “Nhưng…em không thể sinh một đứa con gái không công được…”

Nguyễn Trường Qúy không muốn phiền phức nữa, giơ tay vò tóc, cáu kỉnh: “Anh không lo nổi chuyện này nữa, thực sự cãi nhau thì mọi chuyện sẽ vỡ lỡ, nói không chừng anh cả còn lấy s.ú.n.g g.i.ế.c c.h.ế.t anh, em không muốn ở góa thì câm miệng.”

Tôn Tiểu Tuệ: “…”

Đây là chuyện gì vậy trời!

Sau khi Nguyễn Trường Qúy và Tôn Tiểu Tuệ rời đi, trong nhà lại yên tĩnh lại, ngay cả không khí cũng tươi mát hẳn lên.

Nguyễn Chí Cao và Lưu Hạnh Hoa ngồi trên giường hòa hoãn lại. Một lát sau Nguyễn Thúy Chi bước từ ngoài vào.

Đã cãi nhau rồi nên cô ấy khuyên Nguyễn Chí Cao và Lưu Hồng Hạnh đừng tức giận, người như anh hai và chị dâu hai không đáng để họ tức giận.

Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết nhân cơ hội lấy socola và hộp bò khô giấu hồi sáng ra, kéo Nguyễn Thúy Chi ngồi xuống giường, cùng chia sẻ đồ ăn ngon với Nguyễn Chí Cao và Lưu Hạnh Hoa.

Nguyễn Chí Cao và Lưu Hạnh Hoa chỉ nói không ăn, Nguyễn Thúy Chi bẻ một chút socola đút vào miệng họ.

Ăn đồ ăn ngon thì tâm tình cũng tốt hơn, nét mặt Nguyễn Chí Cao và Lưu Hạnh Hoa nhanh chóng dịu lại, vừa rồi bị chọc tức cau có mặt mày, bây giờ từ từ giãn ra, lộ ra tươi cười.

Không quan tâm Nguyễn Trường Qúy và Tôn Tiểu Tuệ như thế nào, Lưu Hạnh Hoa nắm tay Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết, nói: “Hai đứa từ nhỏ lớn lên ở quê, chưa từng đến thành phố, chưa từng thấy qua thế giới, trong lòng ab không yên tâm. Nhưng hai đứa cũng lớn rồi, đến đó phải chăm sóc tốt bản thân. Không có ông nội bà nội bảo vệ, phải biết tự bảo vệ mình nghe chưa?”

Nguyễn Khê gật đầu: “Bà nội yên tâm, cháu sẽ chăm sóc tốt cho Tiểu Khiết.”

Sau khi Nguyễn Khê nói một câu như vậy, viền mắt Nguyễn Khiết cũng cay cay, mếu máo rơi nước mắt, chui vào lòng Lưu Hạnh Hoa, khóc thút thít: “Bà nội, cháu đột nhiên không muốn đi nữa, cháu muốn ở cùng với bà.”

Ở nhà có ông bà nội thương, vào thành phố không có ai thương.

Cô ấy vừa khóc vừa nói, viền mắt Nguyễn Chí Cao, Nguyễn Thúy Chi và Nguyễn Khê cũng đỏ lên.

Lưu Hạnh Hoa vỗ lưng cô ấy: “Nói lung tung cái gì vậy, ở trên núi có gì tốt đâu. Khi mẹ cháu thực sự tìm một nhà chồng tốt rồi bán cháu đi thì bà cũng không bảo vệ cháu được, dẫu sao nó cũng là mẹ cháu.Yên tâm vào trong thành phố, chăm chỉ học tập với Tiểu Khê, ở cùng với bác bá cháu tốt hơn ở nhà chồng, sau này không phải quay về cái núi nghèo nàn này nữa.”

Nguyễn Khiết nằm trong lòng Lưu Hạnh Hoa: “Nhưng cháu không nỡ rời bà với ông… còn cả cô ba …chú năm nữa” Ai cũng không nỡ, bọn họ cũng không nỡ rời xa hai đứa.

Nguyễn Khê hít hít mũi, mắt đỏ hoe, nắm c.h.ặ.t t.a.y Lưu Hạnh Hoa, nhìn Nguyễn Chí Cao nói: “Ông nội bà nội, hai người đợi cháu, đợi sau này cháu thành công, cháu sẽ mua cho ông bà một căn nhà thật to, để ông bà hưởng phúc tuổi già.”

Nguyễn Chí Cao nói: “Tiểu Khê à, cháu không cần lo cho ông bà đâu, tự lo cho cháu và Tiểu Khiết là được. Cả đời ông bà gắn liền với vùng núi này, c.h.ế.t cũng chôn ở đây, không đi đâu hết.”

Nguyễn Thúy Chi không muốn Nguyễn Khê buồn, vội nói: “Ba à, bây giờ ba nói những chuyện này làm gì? Chuyện sau này ai mà nói trước được, sau này thì cứ để sau này nói.”

Nguyễn Chí Cao vội đáp: “Phải phải phải, không nói cái này nữa.”

Lưu Hạnh Hoa vẫn không yên tâm, lại nắm tay Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết dặn dò rất nhiều điều. Bầ ấy không sợ cái khác, chỉ sợ hai đứa nhỏ này vào thành phố phải chịu uất ức, cho nên dặn dò hai đứa rất nhiều.

Tuy Nguyễn Khê là con gái ruột của Nguyễn Trường Phú và Phùng Tú Anh, nhưng không phải là đứa con hai người họ nuôi lớn, Nguyễn Khiết lại là cháu gái, hai đứa đến căn nhà trong thành phố sống, không thân thuộc, cũng không thân thích, khác hoàn toàn với vùng quê này.

Khi mới đến, Nguyễn Trường Phú và Phùng Tú Anh chắc chắn sẽ chăm sóc Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết nhiều hơn, dẫu sao hai đứa trẻ cũng mới vào thành phố, nhưng sự chăm sóc này cũng không kéo dài lâu, người cũng vậy.

Trông mong họ sẽ thương yêu Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết, hai đứa trẻ không phải họ nuôi lớn từ tận đáy lòng? Đó là không có khả năng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK