Sau đó, dưới tiếng hét nỉ non của Nguyễn Thu Dương, cô kéo cô ta ra ngoài phòng của Diệp Thu Văn. Cô giơ tay gõ cửa hai cái, Diệp Thu Văn vừa mở cửa phòng ra, cô đã đẩy Nguyễn Thu Dương vào trong: “Từ hôm nay trở đi, cô ta sẽ ngủ với cô!”
Diệp Thu Văn sững sờ mất một lúc.
Trong nhà này chưa từng có ai sắp đặt cho cô như thế này.
Nguyễn Khê cũng chẳng thèm để ý đến tâm trạng và vẻ mặt của cô ta mà tiếp tục nói: “Cô không phải là người rộng lượng và thấu tình hiểu lý nhất sao? Cô có thấy hai người họ hợp nhau không? Cô cao quý lắm à mà cứ phải ngủ một mình một phòng? Ngủ cùng với người khác không được hả? Vậy thì từ đêm nay cô bắt đầu làm quen đi là vừa! Nếu không đến khi kết hôn xong lại đòi chia phòng!”
Nói xong, cô vẫn không quan tâm sắc mặt của Diệp Thu Văn trông như thế nào mà quay lại nháy mắt với Nguyễn Thu Nguyệt. Rồi vội vàng kéo Nguyễn Khiết về phòng. Sau khi đã vào phòng cô cũng thuận tay khóa trái cửa luôn, Nguyễn Khiết đứng bên cạnh cô cũng không nhúc nhích gì.
Nguyễn Thu Nguyệt phối hợp với Nguyễn Khê rất ăn ý, cô bé cũng chạy nhanh về phía phòng mình rồi chốt cửa lại.
Dù là Nguyễn Khê có nhét cô ta vào trong đó thì tất nhiên Nguyễn Thu Dương cũng sẽ không cướp phòng của Diệp Thu Văn. Cô ta biết rằng mình không thể chiếm tiện nghi của Diệp Thu Văn nên chắc chắn sẽ vẫn đi đến chỗ của Nguyễn Thu Nguyệt rồi đứng ngoài cửa liều mạng gõ.
Nguyễn Thu Nguyệt trong phòng vẫn không mở cửa nên cô ta vừa gõ vừa mắng.
Tiếng động càng ngày càng lớn, lầu dưới không muốn nghe cũng không được. Nguyễn Trường Phú và Phùng Tú Anh thật sự sắp phát điên rồi. Từ chiều tối đến giờ đã xảy ra bao nhiêu rắc rối, còn để người ta sống yên ổn không đây!
Sắc mặt Nguyễn Trường Phú tối sầm, Phùng Tú Anh cũng không khá hơn là mấy.
Nguyễn Hồng Quân và Diệp Phàm là những con cú đêm nên hai người còn chưa ngủ. Khi nghe thấy tiếng động thì Nguyễn Hồng Quân nhảy bật dậy như con cá chép, vểnh lỗ tai lên nói: “Nếu em đoán không sai thì trên lầu đang đánh nhau.”
Cậu vừa dứt lời thì nghe được tiếng Nguyễn Trường Phú và Phùng Tú Anh mở cửa đi lên cầu thang.
Từ khi ăn cơm xong đến giờ Nguyễn Hồng Quân vẫn luôn kìm nén ngọn lửa không nói chuyện phiếm trong lòng. Cậu bé không biết giữa Nguyễn Khê và Nguyễn Thu Dương đã xảy ra chuyện gì, có hỏi thì cũng không ai chịu nói cho cậu. Bây giờ có trò hay để xem, cậu nhanh chóng mở cửa chạy lên lầu.
Khi lên đến trên lầu, chỉ thấy Nguyễn Thu Dương đang đứng ở ngoài cửa phía Bắc đập cửa, đầu óc tóc tai bù xù như bị chó cắn, quần áo trên người cũng có dấu vết bị xé rách. Mà Diệp Thu Văn thì đứng ở trước cửa phòng mình nhìn cô ta.
Nguyễn Trường Phú thấy Nguyễn Thu Dương như vậy thì không khỏi tức giận, cởi dép trên chân mình ra rồi chạy qua chỗ cô ta.
Nguyễn Thu Dương sợ hãi hét lên rồi chạy qua trốn sau lưng Diệp Thu Văn và hét về phía Nguyễn Trường Phú: “Sao cha lại muốn đánh con! Là Nguyễn Khê, chị ta kéo tóc con rồi lôi con ra khỏi phòng. Từ hôm nay trở đi, chị ta còn bắt con ngủ với chị cả nữa! Nguyễn Thu Nguyệt thì khóa trái cửa phòng, em ấy không cho con vào ngủ chung với!”
Nguyễn Trường Phú và Phùng Tú Anh tức đến phát điên rồi, các dây thần kinh trong não họ bị kéo căng ra đau đớn.
Nguyễn Trường Phú nhịn cơn tức xuống rồi xỏ dép lê vào. Sau đó ông ta đi đến bên ngoài cửa phòng của Nguyễn Thu Nguyệt gõ cửa, nói: “Thu Nguyệt, mau mở của ra để chị tư vào ngủ đi.”
DTV
Một lúc sau, trong phòng cũng không có động tĩnh gì. Đột nhiên tiếng Nguyễn Thu Nguyệt khóc truyền ra, cô bé vừa khóc vừa nói: “Rõ ràng là chị tư không cho con ngủ mà đạp con xuống giường. Đầu gối con bị đạp đau nên chị cả mới đến giúp con. Con không dám mở cửa đâu, chị tư nhất định sẽ đánh con tiếp mất. Nếu chị ấy không muốn ngủ cùng con thì có thể ngủ với chị Thu Văn mà, quan hệ giữa hai người họ rất tốt, tại sao không để chị ấy ngủ cùng với chị Thu Văn chứ? Chị Thu Văn thích chị tư như vậy nên chắc chắn sẽ giúp đỡ chị ấy, nhất định sẽ không từ chối đâu. Nếu không tin thì bác hỏi chị Thu Văn đi.”
Sau khi vào phòng, Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết vẫn đứng ở ngoài cửa mà không lên giường.
Nghe thấy Nguyễn Thu Nguyệt khóc lóc thảm thiết nói những lời này, Nguyễn Khê mím môi, khóe miệng tràn đầy ý cười.
Đứng ngoài cửa phòng Nguyễn Thu Nguyệt, Nguyễn Trường Phú tiến cũng không được mà lùi cũng chẳng xong. Nếu như bình thường có sức khỏe thì không sao, đằng này ông ta lại chạy ngược chạy xuôi trên đường hơn mười này mới về đến nhà.