Tạ Đào nhìn anh ấy, ánh mắt chân thành nói: “Chị ba của anh ở nhà mẹ để cũng không có gì không tốt, nhiều người thật náo nhiệt.”
Nguyễn Trường Sinh chợt sửng sốt một chút, sau đó anh ấy nhanh chóng phản ứng kịp.
Hôm qua Nguyễn Khê và Nguyễn Thúy Chi đi đến lữ đoàn Xích Vũ để may quần áo, hôm nay Tạ Đào tự mình tới tìm anh ấy, đó cũng không phải là một chuyện trùng hợp không có liên quan nhau. Mà là nhà họ Tạ thấy được Nguyễn Thúy Chi, muốn nhờ việc này làm cô ấy quay trở về.
Anh ấy lại hắng giọng, trên mặt đã hoàn toàn không còn ý cười.
Anh ấy nhìn Tạ Đào rồi nói thẳng: “Chị ba của tôi có thể không muốn ở cùng với cô.”
Trong nháy mắt, nụ cười trên mặt Tạ Đào không giữ nổi, vội vàng cúi đầu xuống, không để cho mình càng lúng túng hơn.
Nguyễn Trường Sinh nhớ cô ấy là một cô gái da mặt mỏng, lập tức nhẹ nhàng nói: “Mọi chuyện đều đã qua, cũng đừng bàn lại nữa. Đàn ông tốt hơn tôi còn nhiều lắm, rất nhiều, điều kiện của cô tốt như vậy, tùy tiện tìm một người đều tốt hơn tôi, không cần phải như thế này.”
Có thể cảm giác được sự quan tâm của Nguyễn Trường Sinh đối với cô ấy, trong nháy mắt Tạ Đào uất ức, hốc mắt ướt đẫm hít mũi một cái, nói: “Nhưng mà… Em cảm thấy anh tốt… Nhà em cũng không ngại chuyện chị ba của anh, chúng ta…”
“Không có chúng ta.”
Nguyễn Trường Sinh ngắt lời cô ấy, hơi không kiên nhẫn.
Anh ấy cũng không muốn nhìn cô ấy khóc sướt mướt, rõ ràng cô ấy cũng không bị tủi thân gì cả, cho nên anh ấy hơi không khách khí nói: “Xem như lúc ấy nhà cô chịu nhường nhịn, thì tôi cũng sẽ không lấy cô, chuyện này cô không nên lôi ra.”
Tạ Đào ngẩng phắt đầu lên: “Nên nói điều kiện sao?”
Nguyễn Trường Sinh nói: “Là không nên, nhưng ở chỗ tôi là như vậy, có nói thì tôi cũng không cưới.”
Tạ Đào cắn môi, đôi môi trắng bợt, trong lòng càng khó chịu thì càng chưa từ bỏ ý định, một lát lại hỏi: “Vậy tại sao lâu như vậy rồi mà anh còn chưa đi tìm bà mối hỏi han? Chẳng lẽ không phải bởi vì em sao?”
Nguyễn Trường Sinh lại không nhịn nổi mà bật cười, cười đến nỗi cả người Tạ Đào khó chịu giống như có kiến cắn.
Thu lại nụ cười, Nguyễn Trường Sinh nói: “Cô Tạ, cô thật sự suy nghĩ nhiều rồi, nếu là tôi luyến tiếc cô thì với tính cách của tôi đã sớm đến lữ đoàn Xích Vũ tìm cô một trăm lần rồi, không cần cô đến tìm tôi. Chính là tôi cảm thấy xem mắt không có ý nghĩa, cho nên dự định tự mình tìm đối tượng thôi.”
Sau đó Tạ Đào lập tức hỏi: “Vậy anh đã tìm được chưa?”
Nguyễn Trường Sinh vừa định nói chuyện, chợt nghe một giọng nữ thanh thúy chắc nịch truyền tới: “Nguyễn Trường Sinh!”
Anh ấy quay đầu lại nhìn, chỉ thấy đứa nhóc trong thôn vừa nãy, không biết từ nơi nào lại dắt một cô gái tới.
Cô gái này không phải người trong thôn, dáng dấp hơi lạ phong cách phương tây xinh đẹp, khuôn mặt trắng trẻo đôi mắt to, mặc áo màu đỏ chói, hai b.í.m tóc để phía trước, nụ cười trên mặt vô cùng xán lạn, tươi đẹp chói mắt giống như mặt trời.
DTV
Nguyễn Trường Sinh nhíu mày nhìn cô gái kia, làm sao lại thấy có cảm giác quen mắt.
Nhìn một hồi thì nhận ra, thế là đôi mắt từ từ trừng to, trong miệng không tự giác nói thầm một câu: “Tôi đệch…”
Đây là… Tiền Xuyến?
Cô gái giống như leo ra từ trong mỏ than không có chút nào giống con gái Tiền Xuyến kia?
Tất nhiên Tạ Đào cũng nhìn thấy Tiền Xuyến, thấy cô gái tươi đẹp chói mắt này còn sáng hơn cả hoa.
Sắc mắt cô ấy cứng lại, hỏi Nguyễn Trường Sinh: “Đây là ai vậy?”
Nguyễn Trường Sinh xoay người chạy tới chỗ Tiền Xuyến: “Là đối tượng của tôi!”
Nguyễn Trường Sinh chạy đến trước mặt Tiền Xuyến, hỏi cô ấy: “Sao cô lại tới đây?”
Bởi vì khoảng cách xa cho nên Tiền Xuyến không nghe được lời anh ấy nói trước mặt Tạ Đào. Tiền Xuyến nghiêng đầu nhìn Tạ Đào còn đứng yên tại chỗ, thấy mặt cô ấy ảm đạm, lại nhìn về phía Nguyễn Trường Sinh, hỏi: “Hình như tôi tới không đúng lúc lắm?”
Nguyễn Trường Sinh nói thẳng: “Không có, cô tới rất đúng lúc, chỉ là một người bạn bình thường.”
Sau đó Nguyễn Trường Sinh tới gần dò xét trên dưới Tiền Xuyến một phen, hít một hơi: “Không nghĩ tới nha.”
Tiền Xuyến lườm Nguyễn Trường Sinh một cái, mỉm cười hơi tự đắc: “Chuyện anh không nghĩ tới còn nhiều nữa.”
Trước đó vẫn luôn nói cô ấy không giống con gái, hôm nay nhất định phải để anh ấy nhìn một chút, xem cuối cùng cô có phải con gái hay không.
Nguyễn Trường Sinh cười bồi tội: “Đúng là mắt tôi vụng về.”