Mục lục
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nguyễn Thu Dương nhẫn nhịn cơn giận đi đến trước mục thông báo với Tô Manh Manh, không quan tâm Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết nữa, mà tìm tên của mình ở trên mục thông báo. Tìm được tên mới biết được lớp của mình, mới có thể vào lớp học.

Tô Manh Manh tìm thấy nhanh hơn cô ta một chút, một lát sau nói: “Tốt quá, chúng ta vẫn học cùng lớp.”

Tên của hai bọn họ sát nhau, đều ở lớp 7-3.

Nguyễn Thu Dương nhìn thấy mình và Tô Manh Manh học cùng một lớp, thì nhẹ nhàng thở ra. Nhưng hơi thở phào này còn chưa hoàn toàn nhẹ nhõm, ánh mắt cô ta đảo qua, chợt thấy cuối cùng của danh sách lớp, chính là viết Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết!

Hai mắt cô ta vừa đảo qua, lập tức muốn ngất xỉu!

Cứu mạng! Nguyễn Khê là khắc tinh của cô ta, cô ta không muốn học cùng lớp với cô!

Tô Manh Manh đỡ lấy cô ta, vuốt hai cái lên n.g.ự.c cô ta: “Đừng kích động, chắc chắn hai người họ sẽ coi cậu như không khí.”

Nguyễn Thu Dương: “…”

Nếu không cô ta ngất xỉu thôi!

Tuy rằng Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết không muốn học cùng lớp với Nguyễn Thu Dương, nhưng được chia vào cùng một lớp thì cũng chẳng sao, hai người tìm lớp xong thì đeo cặp sách đi tìm lớp học. Trước đó hai người đã tới tham quan một ngày, cho nên cũng không lạ lẫm với hoàn cảnh trong trường học, rất nhanh đã tìm được lớp 7-3.

Sau khi tìm được lớp học Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết đeo cặp sách đi vào, ngồi xuống hai chỗ ngồi ở dãy cuối cùng sát cửa sổ.

Khác bạn khác trong lớp học đều quay đầu lại nhìn hai người, nhìn xong lại muốn nhìn thêm một lần nữa.

Từ cổng trường học đi vào, Nguyễn Khê đã quen.

Không phải Nguyễn Khiết không thấy xấu hổ, nên vẫn luôn cúi đầu. Tuy rằng cô ấy biết, thật ra những người này không phải đang nhìn cô ấy.

Trong phòng học có chút yên tĩnh, Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết cũng không nói gì.

Nguyễn Khê cúi đầu lấy đồ dùng trong cặp sách ra, sau đó vừa lấy hộp đựng bút ra đặt lên bàn, ánh mắt thuận thế nhìn lên, đột nhiên nhìn thấy không biết từ khi nào mà hai dãy bàn học ở phía trước có thêm năm học sinh nam.

Năm bạn nam mặc quân trang khác nhau, chen chúc ngồi ở trên hai chiếc bàn nhìn cô.

Đụng phải ánh mắt Nguyễn Khê, bạn nam có đôi chân dài nhất trong đó mở miệng nói: “Sao chưa từng gặp cậu bao giờ nhỉ?”

Nguyễn Khê lại cúi đầu tiếp tục lấy vở ra, không thèm để ý đến năm người trước mặt này.

Dù cho cô không hiểu nhiều lắm về thời đại này nhưng vẫn có thể nhìn ra được năm người này không phải học sinh ngoan ngoãn học tập nghiêm túc. Các trường học ở mỗi thời đại đều có một đám người như vậy, không lo học tập mà chuyên đánh nhau, gây rối làm ầm ĩ ở trong trường.

Nhất là ở thời đại này thành tích học tập không quan trọng, nội quy kỷ luật trường học không chặt chẽ, tương lai của mỗi người đều là chuyện đã được quyết định từ sớm, những người như thế này lại càng nhiều hơn, hơn nữa càng thêm không kiêng nể gì cả, chẳng hạn như hoàn toàn không để giáo viên vào mắt.

Đặc biệt, đa số những kẻ có m.á.u mặt trong trường này đều là con em cán bộ.

Nguyễn Khê không có thành kiến gì với bọn họ cả, suy cho cùng thì Nguyễn Trường Sinh và Nguyễn Hồng Quân cũng thích làm mấy chuyện này. Hình như trong lòng rất nhiều bé trai từ khi sinh ra đã có giang hồ, đều ôm mộng làm đại ca tung hoành giang hồ.

Tuy nhiên, Nguyễn Khê không muốn làm quen với bọn họ. Cô đến trường không phải để lăn lộn giang hồ mà là để học tập.

Cô không nói lời nào, nam sinh chân dài này cũng không cảm thấy xấu hổ gì cả, sau đó hỏi tiếp: “Em tên gì? Ba của em là ai thế? Hình như trông không giống học sinh lớp bảy lắm, có phải mới tới nên đi nhầm không?”

Đang lúc anh ấy hỏi những câu này thì các học sinh khác đã lần lượt đi vào lớp.

Nguyễn Thu Dương và Tô Manh Manh đi vào lớp bằng cửa sau, trực tiếp ngồi hai chỗ ở hàng cuối cùng cạnh cửa. Yên vị rồi thì liếc nhìn Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết đang ngồi hàng cuối cùng của lớp, tất nhiên cũng nhìn thấy năm nam sinh này.

Tô Manh Manh nói thầm: “Thu Dương, cậu nhìn kìa, sao họ lại đến lớp mình vậy nhỉ?”

DTV

Nguyễn Thu Dương hừ khẽ một tiếng, nói với vẻ khinh thường: “Người nào đó hút đến đấy chứ.”

Hai người thầm thì xong thì giáo viên chủ nhiệm cầm sách đi vào lớp. Ông ấy đặt sách lên bàn giáo viên, quét mắt nhìn mọi người trong phòng học, cuối cùng nhìn về phía năm nam sinh này, hỏi: “Này, năm đứa có phải học sinh lớp này không?”

Nghe thấy tiếng nói, năm nam sinh quay đầu lại liếc nhìn ông ấy, trong mắt tràn đầy vẻ không coi ai ra gì.

Giáo viên chủ nhiệm nói tiếp: “Không phải học sinh lớp này thì mau ra ngoài đi, đừng làm ảnh hưởng đến người khác đi học.”

Nam sinh chân dài kia thấy Nguyễn Khê không nói lời nào, những học sinh khác trong lớp cũng đều nhìn bọn họ, anh ấy bèn rút chân về, đứng dậy khỏi bàn học rồi chậm rãi dẫn bốn nam sinh còn lại đi khỏi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK