Vừa mới đi ra ngoài không lâu, một nam sinh mặc quân trang màu xanh lá mạ bỗng thò đầu vào từ cửa sau, hô lớn về phía giáo viên chủ nhiệm trên bục giảng: “Tạ hói!”
Biệt danh này khiến các học sinh khác trong lớp cười ầm lên.
Còn giáo viên chủ nhiệm thì lập tức tái mặt, cầm viên phấn trong hộp phấn lên ném về phía sau, mắng: “Con sâu làm rầu nồi canh!”
Viên phấn kia đập vào chính giữa phần tóc mái của Nguyễn Thu Dương.
Trong phòng học lại truyền tới một tràng cười.
Nguyễn Thu Dương: “...”
Tại! Sao! Chứ! Hả!
Giáo viên chủ nhiệm cũng thấy xấu hổ, nhìn Nguyễn Thu Dương nói: “Ngại quá, kỹ thuật còn cần nâng cao.”
Nguyễn Thu Dương không còn cách nào khác, đành giơ tay lên, thở phì phì mà phủi phần tóc mái vừa bị đập trúng, nghĩ thầm quả nhiên Nguyễn Khê chính là khắc tinh của cô ta! Chỉ cần ở cùng một chỗ với cô, kiểu gì cô ta cũng gặp xui xẻo!
Tô Manh Manh ở bên cạnh duỗi tay ra phủi giúp cô ta, không nói gì thêm.
Thầy giáo chủ nhiệm hắng giọng ý bảo các học sinh yên lặng, sau đó giới thiệu bản thân với mọi người, nói mình họ Tạ, sau này sẽ là giáo viên chủ nhiệm của lớp 7A3, tiếp đó ông ấy bảo từng học sinh giới thiệu bản thân một chút.
Lúc Nguyễn Khê đứng dậy giới thiệu bản thân, tất cả mọi người trong lớp đều nhìn về phía cô.
Song, cô lại không có chút cảm xúc gì, chỉ nói một câu: “Mình là Nguyễn Khê, sau này xin hãy giúp đỡ nhiều hơn.”
Cô không muốn nhiều lời, nhưng lại có người hỏi thêm: “Trông cậu không giống học sinh cấp hai gì hết, không vào nhầm lớp đấy chứ?”
Nghe vậy, Nguyễn Thu Dương nhỏ giọng nói bên cạnh Tô Manh Manh: “Mình đã nói là rất mất mặt rồi mà!”
Tô Manh Manh quay đầu nhìn Nguyễn Khê, không nói chuyện.
Vốn dĩ không phải là người ở độ tuổi này, không để ý đến những thứ sĩ diện hão, nên tất nhiên là Nguyễn Khê không cảm thấy lúng túng và khó xử, cô thản nhiên nói: “Không vào nhầm lớp, bởi vì một vài nguyên nhân đặc biệt nên nhập học khá muộn.”
Cô tự nhiên phóng khoáng như vậy, những người khác không còn gì để nói nữa.
Học sinh mới nhập học, thông thường quy trình đều là như thế, làm quen giữa những người bạn mới, mặc dù có rất nhiều người đã quen biết từ trước tồi. Xong xuôi, thầy chủ nhiệm bố trí người đi bê sách mới vào phòng học rồi phân phát sách vở, tiếp đó tổng vệ sinh toàn trường.
Nửa ngày nhanh chóng trôi qua, buổi trưa tan học, Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết đeo cặp sách đi về nhà.
Hai người bước đi ở ven đường, Nguyễn Khiết khoác tay Nguyễn Khê, nói: “Chị, may mà có chị ở bên cạnh em, nếu không chắc chắn là em sẽ sợ tới mức không nói nổi một câu mất, lúc giới thiệu bản thân em run lắm.”
Nguyễn Khê cười nói: “Một đám trẻ con mà thôi, không có gì phải sợ hết.”
Nguyễn Khiết đang định nói chuyện thì phía sau lưng chợt vang lên một hồi tiếng chuông xe đạp. Cô ấy và Nguyễn Khê quay đầu lại nhìn giống như những đang đi trên đường người khác, thấy có mấy nam sinh mặc quân trang đang đạp chiếc xe đạp hai mươi tám*, xếp thành hàng đi trên đường.
*xe đạp hai mươi tám là loại xe đạp phổ biến ở những năm 60-70, bánh xe có đường kính 28 inch.
Xe đạp ở thời đại này vẫn còn thuộc về loại hàng xa xỉ, cũng là phương tiện thiết yếu để những cậu nhóc này khoe khoang.
DTV
Bọn họ đạp đến bên cạnh Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết, lại bấm một hồi chuông lanh lảnh lần nữa.
Nguyễn Khiết nhận ra bọn họ chính là năm người đã hỏi Nguyễn Khê là ai ở trong lớp mình hồi sáng, đến khi bọn họ đạp xe đi qua, cô ấy nhỏ giọng hỏi: “Những người này là ai vậy? Học sinh trường mình à?”
Nguyễn Khê cũng giống với cô ấy, lúc trước không đến trường hơn nửa năm liền, phần lớn thời gian đều vùi đầu đọc sách ở trong phòng, không hiểu rõ những người trong đại viện lắm, nên tất nhiên không quen biết mấy người này. Cô đành lắc đầu với Nguyễn Khiết.
Nguyễn Khiết không cảm thấy hứng thú với bọn họ lắm, nên không hỏi nhiều nữa.
Hai người đeo cặp sách chậm rãi đi về nhà, đến nơi cũng đã gần đến giờ ăn cơm.
Hôm nay Nguyễn Thu Dương về sớm, đang kể chuyện hôm nay Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết làm náo động trong trường học với Phùng Tú Anh ở trong bếp, bực bội nói: “Hấp dẫn cả nam sinh của trường cấp 3 vào trong lớp, con thấy bọn họ không phải đến trường để học tập mà là gây náo loạn thì có. E là không phải chạy đi kiếm người yêu đâu, mà là muốn gả cho gia đình cán bộ đấy.”
Phùng Tú Anh nói: “Trường học không cho phép yêu đương, nó mà dám làm bừa thì phải nói với ba con ngay.”
Nguyễn Thu Dương đứng bên cạnh Phùng Tú Anh, nói: “Ba con bận bỏ xừ, làm gì có thời gian để ý đến những chuyện này chứ, chỉ hy vọng bọn họ đừng làm ra chuyện mất mặt gì. Người có điều kiện gia đình tốt có thể vừa ý chị ta chắc? Cùng lắm là thấy chị ta xinh đẹp, chơi đùa chị ta một chút thôi.”