Mục lục
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nguyễn Khiết biết mình lơ là nên ngượng ngùng đáp: “Em không cố ý đâu chị.”

Nguyễn Khê chỉ cười với cô: “Kết hợp học hành và nghỉ ngơi, đến lúc thư giãn rồi, đi thôi.”

Nguyễn Khiết liền thả lỏng hớn hở hẳn, cô đóng sách và cùng Nguyễn Khê xuống nhà.

Nhưng hai chị em ra hơi muộn, phim đã chiếu được một lúc, không kiếm được chỗ ngồi đằng trước nên họ chỉ có thể chen vào phía sau đám đông, thấy được chỗ màn hình nhỏ nhỏ từ khe hở đầu người.

Phim này xem rồi nên không ảnh hưởng mấy.

Ở quảng trường đứng đầy người, dày đặc chen chúc nhau mà không hề có tiếng ồn.

Trong lúc Hứa Chước đang buồn chán thì Trần Vệ Đông đang ngồi bên cạnh đã khều vào cánh tay anh, bảo anh nhìn ra hàng người phía sau bên cạnh. Anh nhìn theo ánh mắt của Trần Vệ Đông và bắt gặp Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết.

Cả hai hiểu ý và ngay lập tức đứng dậy thu dọn băng ghế dài và bước ra.

Họ đến đằng sau Nguyễn Khê Nguyễn Khiết, Hứa Chước đưa tay vỗ vai Nguyễn Khê, Trần Vệ Đông lớn tiếng gọi: “Nhóc con!”

Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết quay đầu thì thấy hai người họ thản nhiên giơ tay chào.

Hứa Chước đặt băng ghế dài xuống và ra hiệu cho Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết đứng lên băng ghế xem.

Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết đứng lên và trong thoáng chốc họ đã cao hơn phân nửa so với những người đằng trước, dĩ nhiên thấy hết màn hình rồi.

Nhìn thấy Hứa Chước và Trần Vệ Đông cũng đang chen chúc đứng vào, Nguyễn Khê suy nghĩ rồi ghé vào tai Nguyễn Khiết nói nhỏ: “Thực sự chị không muốn xem phim lắm, em xem ở đây với họ đi, chị sang bên kia nghỉ ngơi đợi em, được không?”

Nguyễn Khiết biết Nguyễn Khê không tha thiết với việc xem phim cho lắm, nhất là những bộ phim chị ấy đã xem nên gật đầu.

Nguyễn Khê cẩn thận bước xuống băng ghế, định tìm một chỗ rộng rãi để ngồi nghỉ.

Cả ngày học trong phòng, quả thực cũng mệt mỏi lắm.

Từ đầu, Hứa Chước đã xem phim đến chán và muốn ngủ, nhưng thấy Nguyễn Khê đột ngột rời đi, anh vội vàng nhảy khỏi băng ghế, nhường chỗ cho Nguyễn Khiết và Trần Vệ Đông, đuổi theo Nguyễn Khê.

Đuổi tới bên cô, anh hỏi Nguyễn Khê: “Sao không xem nữa?”

Nguyễn Khê quay lại nhìn anh: “Đã xem hai lần rồi, không muốn xem nữa.”

Cô muốn đến xem với Nguyễn Khiết, nhưng đã có người ở cùng con bé nên cô không buồn xem nữa.

Hứa Chước nói: “Tôi cũng xem phát ngán, còn nhẩm được lời thoại. Em muốn làm gì tôi làm với em.”

Nguyễn Khê cũng không làm gì, chỉ muốn tìm một chỗ ngồi không người để cho đầu óc được thảnh thơi một chút.

Thế là cô dạo quanh quảng trường và tìm một chỗ ngồi.

Tất nhiên Hứa Chước theo cô không rời, sau khi cô ngồi xuống, anh trực tiếp ngồi bên cạnh cô, thả lỏng gân cốt toàn thân, chợt hỏi: “Em ở thành phố lâu rồi, vậy đã xem diễn xuất chưa?”

Nguyễn Khê tò mò quay lại nhìn anh: “Diễn xuất gì?”

Vầng trăng khuyết trên đầu tựa như một cái móc câu, Hứa Chước nhìn cô đáp: “Ba lê, Nữ dân binh thảo nguyên, ca kịch cách mạng, Trí Thủ Uy Hổ Sơn, Hồng sắc nương tử quân... còn có hát kịch... Chương trình mỗi tuần là khác nhau, phải xem ở các rạp hát gì đó.”

Nguyễn Khê ngơ ngác, lắc đầu: “Chưa xem.”

Nguyên thân chưa từng xem, cô cũng chưa từng xem, nghe có vẻ thú vị lắm.

Hứa Chước nhìn cô cười: “Tuần sau đi xem không?”

Nguyễn Khê suy nghĩ một lúc rồi đáp: “Tôi suy nghĩ đã.”

Suy nghĩ ắt phải cần thời gian, Hứa Chước cũng không hỏi tới. Anh nhìn vầng trăng trên đỉnh đầu, sau đó nhìn sang Nguyễn Khê, không còn gì để trò chuyện với cô, anh hỏi: “Em mới đến đại viện năm nay à?”

Nguyễn Khê trông cũng thả lỏng người: “Đến từ lâu rồi. Tháng năm năm ngoái, được một năm rồi. Chẳng qua hồi năm ngoái còn chưa làm xong hộ khẩu nên không nhập học, ngày nào cũng ở nhà.”

DTV

Hứa Chước nói: “Thảo nào chưa từng gặp em.”

Nguyễn Khê ngắm nhìn vầng trăng khuyết trên bầu trời, giọng nói càng ngày càng nhẹ nhàng: “Gặp qua rồi chưa chắc đã nhớ. Hồi mới tới, tôi đen xỉn, cũng bởi ở nhà buồn tẻ không thấy mặt trời hơn nửa năm, mới trở thành như thế này.”

Hứa Chước nhìn góc nghiêng của cô: “Vậy thì tôi cũng không hẳn nông cạn như em nghĩ.”

Nguyễn Khê ậm ừ quay đầu nhìn anh: “Không hẳn?”

Hứa Chước nhìn cô rồi gật đầu: “Thực sự là rất nông cạn...”

...

Nguyễn Khê bảo suy nghĩ một chút, rốt cuộc từ thứ hai sau khi vào học, cô đã quên béng.

Hứa Chước không hỏi cô rốt cuộc có muốn đi xem diễn xuất vào chủ nhật hay không, chiều thứ bảy anh không đến trường mà đến rạp hát mua vé với đám Trần Vệ Đông, cho cả Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết.

Mua vé xong xuôi thì cuốc xe về, họ vẫn đợi giờ tan học ngoài cổng trường.

Cho đến khi Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết ra khỏi trường thì cùng hai cô gái về nhà.

Sáu bảy người dàn hàng đi vào đại tạp viện, trước khi ra về, Hứa Chước đã lấy ra hai tấm vé từ trong túi, đưa cho Nguyễn Khê, rồi bảo: “Em vẫn chưa trả lời tôi chuyện xem diễn xuất, hôm nay tôi đến thẳng rạp mua vé rồi, anh em bọn tôi đều có cả, đây là của em với Nguyễn Khiết.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK