Chỉ cần anh ấy đồng ý, lần này cô sẽ không nhắc đến điều kiện gì hết.
Bởi vì có tâm sự, một đêm này cô ấy không ngủ ngon, ngày hôm sau lại rời giường từ rất sớm.
Nhưng sau khi rời giường cô ấy cũng không gấp gáp vội vàng nhanh chóng đi đến thôn Mắt Phượng, trong lòng cô ấy bấm tay tính toán thời gian, nghĩ là nên đến lúc giữa trưa nghỉ ngơi mới tốt, khi đó hẳn là Nguyễn Trường Sinh ở nhà.
Đi sớm thì hẳn là anh ấy ở trên công trường, đến công trường tìm anh ấy thật sự không tiện, có nhiều người nhìn như vậy.
Bởi vì có đầy đủ thời gian, cô ấy ở nhà nghiêm túc dọn dẹp gần nửa ngày.
Cô ấy tìm một bộ quần áo xinh đẹp mà bình thường chỉ mặc vào những lúc đi thăm người thân mới dám mặc, tết chải b.í.m tóc lại chỉnh tề, ngay cả phần đuôi tóc cũng chải tỉ mỉ, đốt que diêm bôi lên lông mày, dùng giấy đỏ mím môi.
Sau khi sửa soạn xong, cô ấy cầm theo một chút đồ ăn đi khỏi nhà, tâm tình vừa thấp thỏm vừa tung tăng đi về hướng thôn Mắt Phượng. Vừa đi cô ấy vừa hít sâu trong lòng nói thầm, hi vọng chuyến này mình đi sẽ không trắng tay không được gì.
Trước đó cô ấy có tiếp xúc với Nguyễn Trường Sinh một chút, đều là Nguyễn Trường Sinh đến lữ đoàn Xích Vũ tìm cô ấy, cô ấy chưa từng đến lữ đoàn Mắt Phượng tìm Nguyễn Trường Sinh. Lần này đổi lại là cô ấy tự đi đến lữ đoàn Mắt Phượng, còn mang theo đồ ăn, hẳn là Nguyễn Trường Sinh sẽ bị cô ấy làm cho cảm động.
Tạ Đào lau mồ hôi đi đến lữ đoàn Mắt Phượng, chính là lúc các nhà vừa ăn cơm trưa xong.
Sau khi cô ấy vào thôn, thấy dưới cây đại thụ cành lá như bóng dù có hai bà cụ đang hóng mát, lập tức đi qua lễ phép khách khí chào hỏi một câu: “Bà ơi, cho cháu làm phiền hỏi một chút, nhà Nguyễn Chí Cao đi như thế nào ạ?”
Bà cụ nghe vậy thì quay đầu chỉ: “Cháu đi hướng bên kia.”
Tạ Đào nói tiếng cảm ơn xách đồ muốn đi, vừa đi ai bước rồi lại quay lại.
Cô ấy mấp máy môi, đứng đây hơi do dự một lát, nhìn hai bà cụ rồi hỏi: “Bà ơi, có thể hỏi thăm các bà một chút không ạ, con trai nhỏ Nguyễn Trường Sinh của Nguyễn Chí Cao có đối tượng chưa ạ?”
Bà cụ nói: “Không có nghe nói, chắc là không có, trong nhà không có tìm bà mối.”
Đôi mắt Tạ Đào hơi sáng lên, lại hỏi: “Vậy chính anh ấy có nói gì không?”
Bà cụ: “Cái này thì càng không nghe nói.”
Trong lòng Tạ Đào vui sướng, hít thở sâu một hơi, lại cảm ơn với hai bà cụ rồi đi theo hướng các bà chỉ.
Lúc sắp đến nhà Nguyễn Trường Sinh, có một đứa nhỏ dẫn đường cho cô ấy.
Đưa đến nhà Nguyễn Trường Sinh, đứa bé kia thò đầu vào hô: “Tiểu Ngũ, có người tìm anh!”
Nguyễn Trường Sinh nghe tiếng đi từ trong nhà ra, trước tiên không xem là ai tìm anh ấy, mà là đưa tay ra bộp vào đầu đứa nhỏ, đùa giỡn với nó: “Không biết lớn nhỏ, kêu ai là Tiểu Ngũ hả?”
Đứa nhóc sờ sờ đầu, đưa tay chỉ về phía sau: “Có một chị gái tới tìm anh.”
Nguyễn Trường Sinh nhìn theo hướng ngón tay của đứa bé, thấy được Tạ Đào đứng cách đó không xa.
Hôm nay Tạ Đào ăn mặc rất tươi mát xinh đẹp, áo khoác ngắn hoa trắng, mặt mày tươi vui nhìn anh ấy. Phút chốc cô ấy đi tới, đưa túi vải trong tay đến trước mặt Nguyễn Trường Sinh, cười nói: “Mang theo cho nhà anh ít đồ.”
Trên trán Nguyễn Trường Sinh có một dấu chấm hỏi, khó hiểu mà nhìn ta, không có vươn tay ra nhận.
DTV
Giọng Lưu Hạnh Hoa truyền tới từ trong nhà: “Tiểu Ngũ, ai tới tìm con vậy?”
Nguyễn Trường Sinh vội vàng đáp một tiếng: “Một người bạn.”
Nói xong anh ấy đi ra ngoài, gọi Tạ Đào: “Có chuyện gì thì đi ra ngoài nói đi.”
Không để cho cô ấy vào cửa cũng không để cô ấy nhìn thấy ba mẹ của anh ấy, nụ cười trên mặt Tạ Đào tự dưng cứng đờ, nhưng chỉ trong một cái chớp mắt.
Cô ấy mang theo túi vải, đi theo Nguyễn Trường Sinh, đi cùng anh ấy đến một chỗ thuận tiện nói chuyện, không xa cũng không gần rồi dừng lại.
Nguyễn Trường Sinh không có cảm xúc gì đặc biệt với cô, chỉ tò mò hỏi: “Cô tìm tôi có chuyện gì không?”
Tạ Đào hơi mím môi, ngước mắt lên nhìn về phía Nguyễn Trường Sinh.
Thân là con gái, cuối cùng thì cô ấy cũng cần sĩ diện, hơi không bỏ xuống được dáng vẻ kiêu ngạo trên người.
Do dự như thế một chút, cô ấy cúi đầu xuống hít một hơi nhẹ, sau đó khẽ cắn môi, quyết tâm nói: “Lúc tới em có hỏi qua, bà cụ trong thôn nói anh còn chưa có đối tượng, trong nhà cũng không có tìm bà mối. Bà Ngô nói anh hỏi em có đối tượng hay chưa, cho nên em đến nói cho anh biết là em chưa hề có đối tượng nào, nhìn một vòng thì bây giờ cảm thấy… Vẫn là anh tốt nhất…”
Nghe xong lời này, Nguyễn Trường Sinh không nhịn được nở nụ cười.
Nghe anh ấy cười, Tạ Đào lại ngẩng đầu lên nhìn anh ấy, nhỏ giọng hỏi: “Anh cười cái gì vậy?”