Nguyễn Trường Sinh gật đầu: “Không có là tốt rồi.”
Lưu Hạnh Hoa không nghe hiểu lời này, hỏi theo: “Đồ ngốc gì cơ?”
Nguyễn Trường Sinh: “Tên ngốc ở nhà sàn kia đấy, lúc trước bị bọn Cao Hải Dương bắt nạt, ngay cả chạy cũng không biết.”
Lưu Hạnh Hoa suy nghĩ một chút rồi gật đầu nói: “À, đứa trẻ đến từ thành phố lớn kia.”
Nói xong thì nhìn về phía Nguyễn Khê: “Cháu biết thằng bé à?”
Nguyễn Khê gật đầu: “Lúc trước rơi xuống khe núi, là cậu ấy cứu cháu.”
Lúc này Nguyễn Trường Sinh mới hiểu được: “À, thảo nào cháu phải giúp nó.”
Nhắc tới nhà họ Lăng, Nguyễn Chí Cao cũng có lời muốn nói, bèn vừa ăn cơm vừa nói: “Cả nhà bọn họ không thân thiết gì với chúng ta, mấy năm nay hoàn toàn không tiếp xúc với người khác, mỗi ngày đi làm đều không nói một câu thừa thãi nào, chỉ vùi đầu làm việc thôi.”
Nguyễn Trường Sinh bới cơm trong bát: “Người ta là người trong thành phố mà, có gì để nói với người nông thôn chúng ta chứ.”
Nghe vậy, Nguyễn Khê nhìn Nguyễn Trường Sinh rồi nghiêm túc nói: “Chú năm, chú đừng nói lung tung, nhà bọn họ không phải loại người như thế. Bọn họ cảm thấy ở trong thôn phải chịu kỳ thị, không ngẩng đầu đứng thẳng lưng được, nên mới không qua lại với người khác. Những người khác thì không nói, chẳng phải thầy Kim cũng như vậy à. Xuất thân không tốt nên phải kẹp đuôi làm người trong thôn, ít khi lui tới với người khác.”
Đây là một trong những nguyên nhân trong đó, còn nữa là sợ sau khi kết giao với người khác, nếu không đề phòng mà nói sai cái gì, sẽ bị người ta mang ra rêu rao.
Nguyễn Trường Sinh thuận miệng nói, hoàn toàn không nghĩ nhiều về chuyện khác, không ngờ Nguyễn Khê lại nghiêm túc như vậy. Anh ấy sửng sốt chớp mắt, sau đó vội giơ tay đánh nhẹ vào mặt mình một cái, thoải mái nhận sai nói: “Là chú nói sai rồi.”
Nguyễn Khê vươn đũa gắp hai miếng ớt nhét vào miệng anh ấy: “Ăn cơm.”
Nguyễn Trường Sinh im miệng ngậm ớt, không đứng đắn mà cười lấy lòng với Nguyễn Khê một cái.
Nguyễn Khê nhìn anh ấy bật cười rồi cũng tiếp tục ăn cơm.
DTV
Trong gian nhà chính, Tôn Tiểu Tuệ, Nguyễn Trường Quý, Nguyễn Dược Tiến và Nguyễn Dược Hoa cũng đang ngồi cạnh bàn ăn cơm. Biểu cảm trên mặt bốn người bọn họ còn khó coi hơn cả đĩa dưa muối đặt trên bàn.
Ngửi thấy mùi thịt gà xào ớt, miệng lại nhai dưa muối, thật sự là nuốt không trôi.
Nguyễn Dược Hoa cầm đũa gõ vài cái lên thành bát, hừ với Tôn Tiểu Tuệ: “Mẹ, con cũng muốn ăn thịt gà.”
Tôn Tiểu Tuệ nâng mắt nhìn Nguyễn Trường Quý một cái, không dám lên tiếng nói chuyện.
Nguyễn Trường Quý hít sâu một hơi, nóng nảy nói: “Không muốn ăn thì cút ra ngoài cho ba.”
Nguyễn Dược Hoa không vui, đột nhiên thả đũa xuống rồi lớn tiếng nói: “Đều tại hai người cứ đòi ở riêng nên bà nội mới tức giận, con mới không có nho ăn, bây giờ nhà bà nội ăn thịt gà, con cũng không có thịt gà ăn, con muốn ăn thịt gà!”
Nguyễn Trường Quý tức giận đến mức giơ đũa đánh vào người cậu ta, cậu ta nhảy dựng lên rồi trốn ra sau Tôn Tiểu Tuệ.
Tôn Tiểu Tuệ che chở Nguyễn Dược Hoa, nhìn Nguyễn Trường Quý nhỏ giọng nói: “Ông làm gì vậy? Trong nhà đã không ăn thịt bao lâu rồi, ngửi thấy mùi thịt thì có thể không thèm à? Chẳng lẽ ông không muốn ăn sao?”
Nguyễn Trường Quý thu đũa lại, tức giận nói: “Bà còn không biết xấu hổ mà nói!”
Tôn Tiểu Tuệ cảm thấy không có gì phải xấu hổ, ngửi thấy mùi thịt mà không muốn ăn mới là gạt người. Muốn ăn thịt thì sao, người bình thường ai chẳng muốn ăn thịt chứ? Nếu không ngửi được thì thôi, nhưng cái mùi thịt này cứ quanh quẩn ở chóp mũi, ai mà chịu được?
Bà ta cũng cảm thấy không chịu nổi, vì thế hắng giọng rồi đưa tay cầm một cái bát rỗng nhét vào tay Nguyễn Dược Hoa.
Nguyễn Dược Hoa hiểu được ý của bà ta không nháy mắt, cầm bát liếc mắt nhìn Nguyễn Trường Quý một cái. Thấy Nguyễn Trường Quý không nói gì, cậu ta không do dự nhiều thêm một phút nào, lập tức cầm bát lao ra khỏi gian nhà chính, vọt vào gian bên cạnh.
Chạy đến giữa Nguyễn Chí Cao và Lưu Hạnh Hoa, cậu ta vội vàng nói: “Bà ơi, cháu cũng muốn ăn thịt gà!”
Năm người trên bàn đồng loạt ngẩng đầu nhìn về phía cậu ta, khóe miệng nhai cơm, không ai nói gì.
Cuối cùng Lưu Hạnh Hoa nuốt cơm trong miệng xuống rồi nói: “Dược Hoa à, cháu tới chậm quá, thịt gà hết mất rồi.”
Dưa leo và trứng gà hấp cũng đã ăn hết từ lâu.
Nguyễn Dược Hoa cũng nhìn thấy, trong đĩa thịt gà chỉ còn lại một ít cn dầu đỏ và miếng ớt xanh đỏ.
Biểu cảm trên mặt cậu ta suy sụp trong nháy mắt, dáng vẻ muốn khóc, một câu cũng không nói, chỉ nuốt nước miếng rồi cầm bát mà lê bước rời đi. Bóng lưng kia nhìn như cả thế giới đều sụp đổ vậy.
Nguyễn Trường Sinh nhìn cậu ta rời khỏi phòng, mỉm cười quay đầu lại, đổ phần ớt còn lại vào bát của mình rồi trộn với cơm, và mấy miếng đã ăn hết.