Nhưng lúc này cô ta không đụng chạm Nguyễn Khê và Nguyên Khiết, sau khi ngồi xuống cô ta nhìn Diệp Thu Văn hỏi: “Chị cả, hôm nay chị cảm thấy thế nào? Có chỗ nào không khỏe không?”
Từ sau chuyện đổi phòng, Diệp Thu Văn ở trong nhà không còn hoạt bát như trước kia nữa, dáng vẻ nữ chủ nhân cũng không đạt như trước nữa rồi. Cô ta thấy Nguyễn Thu Dương quan tâm mình thì lắc đầu nói: “Rất khỏe, không sao.”
Nguyễn Thu Dương âm thầm thở phào, cưới nói: “Không sao thì tốt, em vẫn sợ chị ngủ với em không quen.”
Diệp Thu Văn: “…”
Đừng nhắc đến chuyện ngủ nghỉ này có được không?
Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết không quan tâm Nguyễn Thu Dương, cầm đũa ăn cơm.
Nguyễn Trường Phú là người cuối cùng rửa mặt xong đến nhà ăn, ông ta bước vào thì thấy Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết đeo cặp trên lưng nên nhìn nhiều hơn chút. Sau đó ông ta ngồi vào bàn, hỏi: “Ngày đầu tiên đi học sao không mặc quần áo mới?”
Nguyễn Khê nghe vậy thì ngẩng đầu lên nhìn ông ta: “Quần áo mới ở đâu ạ?”
Nguyễn Trường Phú cầm đũa quay đầu nhìn Phùng Tú Anh: “Hai đứa mới đến lại phải đi học, em không mua quần áo cho chúng à? Bao nhiêu ngày trời làm cái gì vậy hả?”
Phùng Tú Anh không lên tiếng. Nguyễn Khê cúi đầu nói: “Không có quần áo mới, không có giày mới, cũng không có đồ dùng sinh hoạt mới, càng không có đồ dùng học tập mới, chả có gì hết.”
Nguyễn Trường Phú buông đũa xuống nhìn Phùng Tú Anh hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Sắc mặt Phùng Tú Anh khó coi, bà ta ậm ừ: “Hai hôm vừa rồi vẫn cứ ầm ĩ tranh cãi, trong nhà lại nhiều việc, em cũng quên mất. Anh cũng biết bình thường toàn là Thu Văn nhớ những chuyện này, đầu óc em cứ hay quên trước quên sau, không nhớ được.”
Nguyễn Trường Phú nhẹ nhàng hít vào: “Quên bao nhiêu ngày như vậy?”
Giọng nói Phùng Tú Anh rất nhẹ: “Sau đấy nhớ ra rồi thì Tiểu khê lại đang cáu kỉnh với em, em gõ cửa bao nhiêu lần hỏi hai đứa thì hai đứa lại sống c.h.ế.t không cần. Như thế thì em còn có cách gì nữa?”
Nguyễn Trường Phú nến giận: “Có cách gì, có cách gì, em không thể tự đi mua à?”
Phùng Tú Anh: “Em cũng không biết chúng cần gì…nhất là vải..cũng không biết phải cắt may cần gì nào…”
Nguyễn Trường Phú sầm mặt cầm đũa lên: “Hôm nay em đến cửa hàng mua hết những đồ cần mua, để cẩn thận vào phòng hai đứa. Quần áo thì em không cần phải lo, anh tự đi tìm mua cho hai đứa.”
Phùng Tú Anh đỏ bừng mặt, cúi đầu không nói gì.
Lúc này Nguyễn Khê lại lên tiếng: “Đồ đạc bọn con đã tự mua rồi, không cần nữa.”
Nguyễn Trường Phú nhìn cô: “Đây không phải là vấn đề các con cần hay không cần! Đây là vấn đề phải và nhất định phải!”
Nguyễn Khê cười một cái: “Là vấn đề mặt mũi của thủ trưởng đi.”
Lời này khiến mặt Nguyễn Trường Phú tê rần, ông ta hắng giọng: “Con bé này, không làm cho người khác nghẹn họng thì sẽ không nói chuyện đúng không?”
Nguyễn Khê không có cách nào ôn hòa nhã nhặn, chỉ nói: “Hai người muốn mua thì mua, dù sao con cũng sẽ không cảm kích hai người.”
Nói năng không lễ phép như vậy! Nguyễn Trường Phú hoàn toàn tức giận, đôi lông mày dựng thẳng: “bộp” - ông ta đập đôi đũa trong tay xuống bàn, sầm mặt, tức giận vưới Nguyễn Khê: “Tôi không cần chị cảm kích! Tốt nhất là cả đời này chị đừng có gọi ba mẹ!”
Giọng điệu và ánh mắt của Nguyễn Khê càng cứng rắn: “Không gọi thì không gọi, cả đời này chú cũng đừng mong nghe thấy tôi gọi chú là ba!”
Nguyễn Trường Phú tức giận đập bàn, thậm chí còn muốn lật bàn. Cơm ăn không vô, nhẫn nhịn một hồi rồi ông ta lập tức đứng dậy, lúc xoay người ông ta còn hung hăng đá ghế một cái, xoay người rời đi.
Ông ta đá ghế, những người khác đều sợ, chỉ có Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết là vẫn bình thản.
Phùng Tú Anh lại lên tiếng hỏi: “Cơm không ăn? Thế còn mau hay không?”
Nguyễn Trường Phú giậm chân: “Em nói xem!”
Tiếng quát này khiến những người khác càng sợ, sợ đến mức trái tim như muốn nhảy luôn ra ngoài.
Khoa trương nhất đương nhiên phải kể đến Nguyễn Hồng Quân, cháo trong miệng còn chưa nuốt xuống, hoảng sợ đến mức há hốc miệng, cháo chảy xuống từ khóe miệng cậu bé. Sau đó mỗi lần hoảng sợ, đều khoa trương run lên một cái.
DTV
Lúc Nguyễn Trường Phú đi rồi, cậu bé mới phản ứng lại, nuốt cháo trong miệng xuống, nhìn Nguyễn Khê, không ngừng nháy mắt, hỏi:
“Không phải em đang mơ đó chứ? Chị vừa mới cãi nhau với ông già? Khiến ông ấy tức giận đi mất rồi? Cơm cũng không ăn?”
Trâu bò đấy!
Cậu bé vươn tay ôm tay Nguyễn Khê, ánh sáng trong mắt giống như hai tia laser, nhìn Nguyễn Khê nói: “Từ nay về sau, chị chính là đại ca của em, à không phải, chị chính là chị cả của em, xin nhận của đàn em một lạy.”
Nguyễn Khê: “…”
Những người khác: “…”