Lăng Hào lắc đầu một cái: “Không mệt.”
Nguyễn Khê không nhịn được cười: “Tôi thấy cậu cũng có tinh thần lắm.”
Tinh thần Lăng Hào thực sự rất tốt, cảm giác có thể đi một mạch nửa ngày cũng không thành vấn đề.
Trước đây anh thực sự không cảm thấy rừng núi thú vị, nhưng sau khi đi cùng Nguyễn Khê, phát hiện chỉ cầm tâm trạng không như trước, dù có khô khan đơn điệu đến đâu, thậm chí có khiến cho người ta cực khổ đều có thể trở nên vô cùng thú vị.
Vừa cơm nước xong cũng không vội đi, Nguyễn Khê thả lỏng cơ thể nằm thêm một lát, sau đó ngồi dậy nói chuyện với Lăng Hào, hỏi cậu: “Đúng rồi, lúc mẹ cậu ở trong thành phố, đã làm gì vậy?”
Lăng Hào nói: “Làm bác sĩ trong bệnh viện.”
Quả nhiên đều không phải là dân thành phố bình thường.
Nguyễn Khê suy nghĩ một chút, nói: “Vậy chắc chắn mẹ cậu rất yêu cha cậu nhỉ.”
Ấn tượng trong kí ức của bản thân cô, năm đó có người đã nghĩ ra không ít kế hoạch để rũ bỏ quan hệ, thậm chí còn đi tới đạp một cái, dùng việc đó để chứng tỏ lập trường của bản thân, bảo vệ chính mình.
Nhưng mẹ của cậu không chỉ không làm như vậy, còn cùng tới núi Phượng Minh.
Như vậy chứng tỏ trong lòng bà ấy, không có người quan trọng hơn người một nhà.
Lăng Hào khẽ: “Ừm.”
Một tiếng, cảm thấy không có gì để nói về gia đình mình, tìm đề tài hỏi Nguyễn Khê: “Nghe nói ba mẹ của cậu lâu rồi chưa về, vẫn luôn để cậu lại nông thôn phải không?”
Nguyễn Khê thực ra cũng cảm thấy không có gì để nói về việc nhà của mình, cô cũng rất ít nói với người khác về ba mẹ của mình. Nhưng mà bây giờ Lăng Hào hỏi, cô cũng gật đầu đáp: “Đúng, tôi lớn lên cùng ông nội và bà nội.”
Lăng Hào nhìn ánh mắt Nguyễn Khê: “Cậu muốn gặp bọn họ không?”
Nguyễn Khê lắc đầu một cái: “Không muốn, không nhớ rõ diện mạo của họ ra sao nữa.”
Cô nói những câu này cũng không có cảm xúc gì, đừng nói là cô, vốn dĩ cậu cũng không có cảm tình với bọn họ, đương nhiên cũng sẽ có cảm xúc không giống nhau. Dù sao thì họ vẫn là ba mẹ, không có gì khác nhau cả.
Lăng Hào thực sự không biết: “Nếu bọn họ đều không trở lại, tại sao lại không đưa cậu đi cùng?”
Nguyễn Khê nghĩ một chút nói: “Lúc đó bất đắc dĩ đưa tới, sự tình có chút phức tạp, sau đó làm lỡ chuyện. Nhưng cũng rất bình thường mà, ở nông thôn có nhiều đứa trẻ được sinh ra, có cả những đứa trẻ không ai muốn nuôi được đưa tới, được người khác nuôi dưỡng. Có những người đàn ông làm việc ở trong thành phố, không tiện ra ngoài, vợ con đều ở lại trong núi.”
Phát hiện rằng, ở thời đại này, chưa kể đến xã hội sau này, một nhà cũng chỉ sinh một đến hai đứa bé, nhà nào cũng coi chuyện nuôi dưỡng giáo dục con cái là chuyện lớn không thể coi thường, một gia đình vài thế hệ chỉ xoay quanh một đứa bé.
Thời điểm hiện tại người được sinh ra khá nhiều, việc nuôi dưỡng bọn trẻ chỉ cần nuôi dưỡng nó đến khi khôn lớn là được.
Lăng Hào hỏi tiếp: “Vậy cậu còn anh chị em nào khác không?”
Nguyễn Khê gật đầu: “Đương nhiên.”
Suy nghĩ một chút: “Có một người chị và một em trai không phải ruột thịt, do tiểu đội trưởng trước đây của ba tôi hy sinh để lại. Còn có hai người em gái và hai người em trai ruột, nhưng tất cả đều chưa từng gặp qua.”
Nguyễn Khê cảm thấy không còn gì để nói về chuyện này, nói đến đó rồi dừng lại, lập tức đứng dậy duỗi tay nhấc cặp lên nói: “Được rồi, đi thôi, chúng ta tiếp tục xuất phát nào, sáng mai tới đó sớm một chút để còn có thể đi ăn ngon.”
Lăng Hào thấy cô đứng dậy, cũng không hỏi tiếp nữa.
Cậu ôm cặp sách và ấm nước lên người, cùng Nguyễn Khê tiếp tục cuộc hành trình.
Hai người đi trên núi lúc nhanh lúc chậm, khi thì đi trên thềm đá trơn trượt khi thì phải đi qua các cục đá bên sườn núi. Thực sự đi đến đâu chân mềm nhũn ra tới đó, tìm nơi nghỉ ngơi một chút, mở ấm nước ra uống một ngụm lấy lại tinh thần.
Đi tới khi bóng đêm bao phủ đen kịt trên ngọn núi, hai người ăn cơm tối, sau đó tiếp tục đi thêm một đoạn.
DTV
Đi đến khi thực sự vừa buồn ngủ vừa mệt, Nguyễn Khê và Lăng Hào mới dừng lại nghỉ ngơi.
Nghỉ ngơi tại chỗ một lát, Nguyễn Khê ngắm nhìn mặt trăng trên đỉnh đầu, chỉ cảm thấy cảnh vật vô cùng thân quen.
Cô tỉ mỉ tìm tòi lại một chút kí ức cũ... nhớ ra gần đó có một suối nước nóng tự nhiên!
Đây là nơi duy nhất trên núi Phượng Minh có suối nước nóng, phong cảnh vô cùng đẹp, các cô gái nhỏ trên núi thường hẹn nhau tới đây tắm rửa. Vì thôn Mắt Phượng cách nơi này khá xa, Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết ít khi tới, nhưng cũng đã được đi hai lần rồi.
Nguyễn Khê vui vẻ trở lại, kéo Lăng Hào tới đó.
Lăng Hào bị cô kéo đi nên có hơi lảo đảo, không hiểu hói: “Không phải muốn nghỉ ngơi sao?”