Nhưng những người khác thì vẫn muốn tụm lại tám chuyện. Phim còn chưa chiếu, câu đầu tiên đã là: “Mấy người nghe chuyện con gái lớn của Phùng Tú Anh chưa, bị các cụ trong Ủy ban bắt được trong công viên với con trai nhà họ Lục, mất mặt ghê gớm!”
Có người không biết, bèn hỏi: “Con gái lớn nào? Là đứa dưới quê lên á hả?”
Người nọ vỗ đùi, nói: “Đâu có, đấy là đứa nhỏ, đứa lớn là Thu Văn.”
Nghe vậy, người không biết sự tình liền trừng mắt: “Thu Văn? Sao có thể như vậy được? Trong số rất nhiều các cô bé trong đại viên, ai cũng có thể, chỉ có Thu Văn là không thể nào. Bình thường con bé như thế nào mấy người không biết rồi, đó là cô bé mà đại viện chúng tôi bớt lo nhất, hiểu chuyện và chu toàn nhất, nhà ai mà lại không ngưỡng mộ Phùng Tú Anh có một cô con gái hiểu chuyện như vậy chứ!”
Người khác lại nói: “Chỉ là bình thường con bé cư xử tốt cho nên mới thật sự làm cho người ta kinh ngạc! Phùng Tú Anh luôn miệng nói là con gái và cháu gái cô ta từ quê đến tệ đến mức nào, sợ là mấy con bé ấy chưa từng ở thành phố thì sẽ làm ra những chuyện ngu ngốc, có ai nghĩ rằng người làm ra loại chuyện khiến cô ta bôi do chát trấu vào mặt lại là Thu Văn chứ! Cô ta ấy mà, sợ là sau này không dám vác mặt ra đường nữa!”
“Việc này đối với ai mà lại không xấu hổ chứ? Mấy người nghĩ lại mà xem trước kia Phùng Tú Anh suốt ngày khoe khoang về Thu Văn như thế nào, gì mà mấy cô bé trong đại viên so với Thu Văn nhà cô ta đến cả ngón út cũng không bằng chứ? Bây giờ thì tốt rồi!”
“Vậy mới nói, Thư Văn chính là thể diện và sự kiêu ngạo của bà ta và Nguyễn Trường Phú đó!”
Ai biết thể diện cùng kiêu ngạo này vậy mà lại vụng trộm làm ra loại chuyện này!
Không thèm đếm xỉa đến sự tín nhiệm của cha mẹ, cũng không thèm quan tâm đến thể diện của cha mẹ!
Đây không phải là muốn mạng của cha mẹ, cố ý khiến họ không ngẩng nổi mặt lên làm người sao!
“Cho nên người này ấy mà, sẽ không thể ra ngoài khoe khoang được nữa rồi, cứ khoe khoang thì sớm muộn cũng bị ngã đau mà thôi!”
“Hơn nữa vừa ngã còn ngã một cú đau thấu trời!”
Phùng Tú Anh đúng là ngã xuống một cái mà không ngóc đầu lên nổi, bà ta thật sự không muốn làm người nữa, trong lòng như c.h.ế.t lặng. Nội tâm của bà ta còn sụp đổ nhiều hơn cả Nguyễn Thu Dương, đến mức cửa lớn cũng không dám ra, ở nhà cũng không ngẩng đầu lên nổi.
Bà ta khóc cả đêm trong nhà vệ sinh, rửa mặt xong trở lại phòng ngủ nằm, bà ta lại nghiêng người khóc suốt đêm, mắt đều sưng húp lên.
Nguyễn Trường Phú không lên tiếng răn dạy bà ta nữa, cũng không có tâm trạng nói chuyện với bà ta, cả đêm đều đưa lưng về phía bà ta.
Sáng hôm sau thức dậy ông ta cũng không ở nhà ăn cơm, rửa mặt xong trực tiếp đến cơ quan.
Phùng Tú Anh vậy mà vẫn thức dậy làm bữa sáng, dù sao bọn nhỏ còn phải ăn sáng để đi học.
Hôm nay, không khí giữa tất cả con cháu nhà họ Nguyễn đều rất kém, trên đường đến trường, Nguyễn Hồng Quân cũng không đùa giỡn ồn ào như thường ngày. Nguyễn Thu Dương cũng là lần đầu tiên chủ động xa lánh Diệp Thu Văn, cơm nước xong trực tiếp ra ngoài tìm Tô Manh Manh, cùng Tô Manh Manh đi học.
Thân là em gái của Diệp Thu Văn, Nguyễn Khê, Nguyễn Khiết và Nguyễn Thu Nguyệt đương nhiên cũng phải chịu đựng những ánh mắt soi mói. Nhưng bởi vì bình thường tiếp xúc với Diệp Thu Văn không nhiều lắm, cho nên Nguyễn Khê, Nguyễn Khiết và Nguyễn Thu Nguyệt không phải là không ngẩng đầu lên được như Nguyễn Thu Dương, bản thân các cô cũng không sao cả.
Nguyễn Khê, Nguyễn Khiết vẫn giống như bình thường, mang theo cặp sách đến trường để đọc sách buổi sáng rồi lên lớp sau khi đọc sách xong.
DTV
Giữa các tiết học, lại tiếp tục đọc sách và tự học, dành mọi thời gian để ghi nhớ các bài văn và xem lại các đề.
Hai tiết đầu buổi sáng coi như tương đối an ổn, chỉ có vài tiếng bàn tán nho nhỏ. Nhưng đến khi tiết thứ hai kết thúc, trong trường đột nhiên trở nên sôi nổi, ồn ào. Nhiều học sinh chạy ra khỏi lớp học, chạy đến bảng thông báo xem thông báo, sau đó ghé tai nhau thì thầm to nhỏ.
Nguyễn Khiết bị tiếng ồn ào bên ngoài hấp dẫn lực chú ý, theo bản năng quay đầu nhìn ra ngoài. Thấy phía trước bảng thông báo xa xa chật ních người, cô lại quay đầu lại nhìn Nguyễn Khê, nhỏ giọng nói: “Đó là…chuyện của Diệp Thu Văn sao?”
Nguyễn Khê nghe vậy cũng quay đầu nhìn ra ngoài, lúc ánh mắt thu hồi lại chợt thấy mấy nam sinh đi vào phòng học. Sau khi họ tiến vào, ngồi xuống hai cái bàn trước mặt Nguyễn Thu Dương, cười hỏi Nguyễn Thu Dương: “Chị cả của cậu và Lục Viễn Chinh đã làm gì ở công viên vậy?”
Nguyễn Thu Dương trừng mắt nhìn bọn họ: “Liên quan quái gì đến mấy người?”
Nam sinh kia cười ầm ĩ: “Chị cả của cậu cũng thật là cởi mở đó.”