*Ý chỉ sự vương giả, thói xa hoa kiêu kì.
Tới trưa, Nguyễn Trường Phú trở về từ đơn vị, tâm trạng cực kỳ tốt. Ông ta rửa tay trước khi ăn, đặt tờ báo đăng tin kỳ thi đại học quay trở lại xuống bàn cơm, ngồi xuống hỏi: “Mấy đứa đều nhận được thông báo chính thức hết rồi chứ, chuyện kỳ thi đại học được phục hồi ấy?”
Mấy đứa bé trên bàn ăn đều gật đầu. Giọng Nguyễn Hồng Binh vang to nhất: “Nhận được cả rồi ạ!”
Nhưng Nguyễn Trường Phú không hề chú ý đến Nguyễn Hồng Binh, người chỉ mới học năm hai tiểu học. Ông ta cầm đũa lên nhìn về phía hai người thuộc khóa học sinh tốt nghiệp cấp ba kỳ này - Diệp Thu Văn và Diệp Phàm, nói: “Xem ra số các con rất tốt, vừa hay tốt nghiệp có được chuyện tuyệt vời thế này, hệt như nó được đặc biệt dành cho các con vậy. Đã có cơ hội tốt thế đặt ra trước mặt rồi, mấy đứa nên bắt đầu tập trung tinh thần, chuẩn bị thi cho thật tốt đi!”
Nửa ngày hôm nay, trong lòng Diệp Phàm cũng đầy nhiệt huyết, bây giờ thấy vậy tinh thần cực kỳ phấn chấn. Lúc nghe được tin kỳ thi đại học được khôi phục thật, suýt nữa cậu ấy đã sướng đến điên lên. Bởi vì cậu ấy có thể lên đại học, tiếp tục học thêm thật nhiều kiến thức nữa. Đây chính là giấc mộng của cậu ấy!
Cậu ấy gật đầu với Nguyễn Trường Phú: “Cha, con biết rồi!”
Nguyễn Trường Phú lại nhìn về phía Diệp Thu Văn không nói gì: “Con thì sao? Con không định thi à?”
Từ khi Diệp Thu Văn phạm tội năm ngoái đến giờ là đã một năm. Tuy nói chuyện đó tạo thành một vệt ố trên lý lịch Diệp Thu Văn, nhắc tới cũng khiến làm người ta lắc đầu, nhưng chuyện đã qua từ lâu rồi. Sau khi không còn hào quang của “con cưng ông trời”, ở nhà, cô ta cũng không khác gì người bình thường.
Quan hệ giữa Nguyễn Trường Phú và cô ta lạnh nhạt non nửa năm, gần đây cũng đã từ từ hòa hoãn. Dù sao đi nữa họ cũng là người một nhà, đây là đứa con gái mình nuôi lớn, chưa từng để người ngoài đụng tới, không thể chỉ vì con bé phạm sai lầm mà ông ta thật sự chán ghét, bỏ đi không kể nữa.
Tuy nhiên, khi ở nhà, Diệp Thu Văn vẫn ở trong trạng thái “tự động tàng hình”, không nói gì, cũng không cười, hệt như tất cả mọi người đều nợ cô ta, chẳng thân thiết với một ai. Nếu không phải cô ta sống dựa vào cái nhà này, hẳn là cô ta đã chẳng ngây ngô trong cái nhà này từ lâu rồi.
Bị Nguyễn Trường Phú hỏi tới, cô ta bèn ngẩng đầu, lên tiếng trả lời: “Vâng, thi ạ.”
Vậy là Nguyễn Trường Phú không hỏi cô ta thêm nữa, chỉ bảo: “Nếu tất cả đã quyết định sẽ thi, vậy tháng này hãy chịu khổ một chút, dù là không ăn, không uống, không ngủ, cũng phải thi tốt trận này cho cha! Đậu đại học rồi, đời này sẽ không còn như trước nữa!”
Diệp Phàm nói một cách đầy mạnh mẽ: “Dạ!”
Trong lòng Diệp Thu Văn cũng bắt đầu sục sôi tình thần đó: “Dạ.”
Đây là cơ hội vùng dậy mà ông trời ban cho cô ta, tất nhiên cô ta phải thi. Cô ta không chỉ phải thi cho thật giỏi, mà còn phải đậu trường thật tốt!
DTV
Những người khác không hề lên tiếng can dự vào chuyện này, kể cả Nguyễn Khê, Nguyễn Khiết.
Cơm nước xong, lên lầu vào ngồi trong phòng, chưa kịp nóng m.ô.n.g Nguyễn Thu Nguyệt đã nhìn Nguyễn Khê, hỏi: “Chị cả, hình như người tốt nghiệp cấp hai khóa này cũng có thể ghi danh đó, chị và chị họ không thi à? Hay chị tính học xong mấy năm cấp ba rồi thi?”
Nguyễn Khê lắc đầu: “Không học nữa, để năm nay thi luôn.”
Nguyễn Thu Nguyệt ngẩn người: “Sao lúc trên bàn ăn hai người không nói gì?”
Nguyễn Khê nhìn cô bé cười một cái: “Có gì hay mà nói? Nói ra thì đi thi có được thêm điểm à?”
Nguyễn Thu Nguyệt sửng sốt, nhưng vẫn cười bảo: “Cũng phải, cũng không thêm được điểm.”
Chưa kể, rất rõ ràng, tất cả mọi người đều đã ngầm kết luận về hai cô như Nguyễn Thu Dương vậy, cũng sẽ không tham gia vào kỳ thi lần này, nên lúc nói về đề tài đó, họ trực tiếp bỏ qua hai cô như bỏ qua Nguyễn Thu Dương.
Tất nhiên nguyên nhân bỏ qua cũng đơn giản, chủ yếu là hai người chỉ mới học đến cấp hai, còn chưa lên tới cấp ba, nên là bọn họ nghĩ hai người giống với Nguyễn Thu Dương, tốt nghiệp cấp ba xong lại tham gia kỳ thi.
Người nhà đã không hỏi, tất nhiên họ cũng không cần chủ động nói đến, lên tiếng chỉ e khó tránh được chất vấn này nọ.
Nguyễn Khê cũng không muốn lãng phí lời lẽ vô ích, trong lòng biết rõ mình làm gì là được.
Vậy nên cô không bảo gì với gia đình, chiều đi học cùng Nguyễn Khiết thì nhín thời gian ra tới văn phòng nhận tờ đăng ký.
Thầy Tạ, chủ nhiệm lớp biết thành tích học tập hai cô không tệ, nên lúc các cô ghi danh, ông ấy nói thêm mấy câu cổ vũ các cô: “Với những bạn học khác của lớp ta, thầy đều thấy không có hy vọng, nhưng hai người các em thì lại có một chút. Nhưng các em cũng đừng ôm hy vọng quá lớn, đến kiểm tra thử một lần xem sao, cùng lắm thì hết cấp ba rồi đi thi lại.”