Mục lục
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nếu như có thể giống như những gì cô nói thì đương nhiên cô ấy muốn đi, chỉ có điều...

Chuyện này thật sự không có khả năng, ngay cả nằm mơ cô ấy cũng không dám mơ đến.

Nguyễn Khê vỗ nhẹ vào tay cô ấy: “Em không cần nghĩ nhiều, cứ giao cho chị lo liệu là được, chị sẽ thuyết phục họ đưa em đi cùng chị. Chị chỉ có một yêu cầu, đến lúc đó cho dù ba mẹ em làm loạn đến mức nào, em cũng không để bản thân bị lung lay, có được không?”

Nguyễn Khiết nhìn vào mắt Nguyễn Khê, trong ánh mắt cô dường như có một nguồn sức mạnh vô hạn.

Cô ấy không nói thêm gì, chỉ nhìn Nguyễn Khê rồi gật thật mạnh: “Vâng!”

Hai chị em trốn ở sau đống cỏ khô cầm tay nhau nói nhỏ, nói từ ở nông thôn đến thành phố, khi đang nói về thành phố chợt nghe thấy tiếng một người phụ nữ hô to: “Đến rồi! Đến rồi! Nàng dâu mới đến rồi!”

Nghe thấy thế hai mắt Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết sáng ngời, hai người tay trong tay chạy ra bên ngoài: “Chúng ta ra xem nhanh đi.”

Không chỉ có hai người nghe thấy tiếng hét rồi chạy ra xem cô dâu, còn có người lớn và trẻ con trong thôn. Tất cả họ đều chạy ra ven đường góp vui, trong khoảng thời gian ngắn khiến cho nghi thức đón dâu trở nên tưng bừng, náo nhiệt chưa từng có.

DTV

Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết chen trong đám người, ngẩng thật cao đầu nhìn, chỉ thấy trên đường núi đã sớm có một đám người, cả già cả trẻ đi theo sau đội ngũ đón dâu của Nguyễn Trường Sinh, tất cả mọi người đều đến góp vui nhưng chủ yếu là để nhìn cô dâu.

Cô dâu mặc một bộ váy đỏ, ngồi trên ghế kiệu buộc đầy hoa và lụa đỏ, gương mặt được trang điểm xinh đẹp, màu xanh ngát của ngọn núi càng tô điểm thêm cho vẻ lộng lẫy của màu đỏ tươi.

Niềm vui sướng đỏ rực như lửa toát ra từ lông mày của mọi người.

Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết chen chúc trong đám người đợi đội ngũ đón dâu đến gần, sau khi đội ngũ đến gần, Nguyễn Khiết cầm lấy tay Nguyễn Khê và nói: “Chị, chị mau nhìn đi, thực sự rất xinh đẹp, em đã nói ánh mắt chú năm rất cao rồi mà.”

Nguyễn Khê cười: “Chị nhìn thấy rồi, đúng là rất xinh đẹp.”

Mọi người đến chung vui nhìn thấy cô dâu cũng khẽ nói nhỏ —

“Ai ui, vợ thằng năm đẹp thật đấy.”

“Vẫn là thằng năm có bản lĩnh, không cần bà mối tìm hiểu hay chạy việc tác hợp, tiết kiệm được rất nhiều tiền đấy, cho dù người như chúng ta ra ngoài tìm kiếm, có thể tìm được cô vợ xinh đẹp như vậy thì không nói, quan trọng còn là người ở trên thị trấn! Chuyện này đúng là phải có bản lĩnh mới làm được!”

“Có ai bảo không đúng đâu, thật sự là khiến người ta ghen tị c.h.ế.t mất.”

...

Nguyễn Trường Sinh đi theo cạnh ghế kiệu, cười đến mức mặt sắp thành một tờ giấy đỏ.

Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết vẫy tay gọi anh ấy: “Chú năm ơi.”

Nguyễn Trường Sinh nhìn thấy rồi anh ấy vẫy tay với hai người.

Sau khi Nguyễn Trường Sinh đưa cô dâu đến trước cửa nhà, ghế kiệu hạ xuống, nàng dâu mới bước xuống tiếp đó là một loạt những trò như chặn cửa, tất cả mọi người trong nhà đều có mặt đầy đủ để chung vui, ai cũng muốn ăn kẹo cưới để dính chút không khí vui mừng.

Khi cô dâu vào nhà rồi ngồi xuống trong phòng tân hôn thì đã có không ít người nằm bò trước cửa phòng, duỗi đầu nhìn vào bên trong, vừa nhìn trộm vừa nói: “Ai ui, thật sự là nhìn thế nào cũng thấy đẹp, thằng năm thật là may mắn!”

Tiền Xuyến nghe như vậy thì đương nhiên rất vui vẻ, nhưng cô ấy cũng có chút ngại ngùng lớn nhỏ khác biệt nên chỉ mím môi cúi đầu cười.

Sau khi mọi người náo loạn xong, Nguyễn Trường Sinh mới biết anh cả Nguyễn Trường Phú đã về.

Anh ấy mặc bộ quần áo kiểu Tôn Trung Sơn mới tinh, tìm được Nguyễn Trường Phú thì nở nụ cười nói: “Anh cả, anh về rồi!”

Nguyễn Trường Phú đang ngồi trên ghế dài nói chuyện với những ông bà cụ trong thôn thì thấy Nguyễn Trường Sinh, ông ta vội vàng đứng dậy, cười đến mức trên mặt đều là nếp nhăn nói: “Em kết hôn anh có thể không về sao? Để anh nhìn một cái nào, thằng năm đã trưởng thành, cũng lấy được vợ rồi.”

Nguyễn Trường Sinh cười nói: “Thủ trưởng tự mình trở về tham gia hôn lễ của tôi, mặt mũi của tôi lớn quá đi!”

Nguyễn Trường Phú giơ tay đánh anh ấy một cái: “Anh là anh cả của em, thủ trưởng cái gì!”

Nguyễn Trường Sinh bị anh cả đánh một cái, lập tức tìm lại được cảm giác quen thuộc như người nhà, anh ấy là càng vui mừng hơn.

Nàng dâu mới về đến nhà thì rất nhanh tiệc rượu đã bắt đầu.

Nguyễn Trường Sinh đưa Tiền Xuyến mặc một bộ váy đỏ để đi kính rượu từng bàn, làm quen một lượt với mọi người trong nhà. Kính ba mẹ, kính anh chị dâu cả, kính anh chị dâu thứ sau đó là Nguyễn Thúy Chi và Nguyễn Thúy Lan, cuối cùng là mấy đứa nhỏ Nguyễn Khê.

Sau khi tiệc rượu bắt đầu, nhà họ Nguyễn vẫn liên tục tưng bừng, náo nhiệt, đến buổi tối còn có nháo động phòng tân hôn, mọi người vui vẻ đến đêm dài.

Ngày hôm nay thuộc về Nguyễn Trường Sinh và Tiền Xuyến

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK