Nguyễn Khiết cong môi, ngại ngùng nói: “Em không dám nhìn ai hết, hình như là xấu hổ giống em.”
Nguyễn Khê thở ra: “Được rồi, chắc là Nguyễn Thu Dương sẽ ở cùng với Diệp Thu Văn.”
Nguyễn Khiết suy nghĩ rồi nói: “Lỡ chị ta không đồng ý thì sao?”
“Cãi nhau? Đánh nhau?” Nguyễn Khê cười nói: “Vậy không phải là dáng vẻ cô ta xây dựng lên càn sụp đổ à?”
Nguyễn Khiết nghĩ: “Hình như cũng đúng.”
Thời gian buổi sáng khá ngắn, Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết ở trong lòng nói chuyện rồi nghỉ ngơi một lúc, rất nhanh đã đến trưa. Trong lúc Phùng Tú Anh nấu cơm, đám trẻ cũng đeo cặp đi học về.
Mọi người đi về nên căn nhà vốn đang yên tĩnh dần dần trở nên ồn ào.
Nhất là Nguyễn Hồng Quân, cậu bé lấy ra một khẩu s.ú.n.g gỗ, đi đến đâu là b.ắ.n
“biu biu biu” đến đó.
Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết ở trong phòng không ra. Không lâu sau đó hai người nghe thấy Nguyễn Hồng Quân gọi to: “Chị hai yêu dấu và chị họ ơi, ông già đã về rồi này, hai chị mau xuống ăn cơm đi!”
Ông già đương nhiên là Nguyễn Trường Phú, ba của bọn chúng.
Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết nghe vậy thì đi xuống, đến nhà ăn ăn cơm trưa.
Phùng Tú Anh đang ở trong nhà bếp xới cơm, Diệp Phàm giúp bày bát lên bàn, Nguyễn Thu Nguyễn chia đũa, Nguyễn Hồng Quân và Nguyễn Thu Dương đã ngồi vào bàn với Nguyễn Trường Phú rồi, còn Diệp Thu Văn thì không về.
Nguyễn Trường Phú nhìn Nguyễn Thu Dương hỏi: “Chị cả con đâu?”
Nguyễn Thu Dương hắng giọng, nói nhỏ: “Chị ấy nói, lớp chị ấy buổi trưa có việc nên không về.”
Nguyễn Hồng Quân ở cạnh cười đùa: “Ôi chao, buổi sáng chị khiến chị ấy mất mặt như vậy, chị ấy còn để ý chị à?”
Nguyễn Thu Dương lập tức lườm cậu bé: “Không có chuyện của em, em nói ít một chút thì c.h.ế.t à? Từ sáng đến tối cứ léo nhéo không ngừng, em không cảm thấy mình rất ồn à?”
Nguyễn Hồng Quân không phục: “Ở trong nhà chị mới là người ồn nhất, cằn nhằn hết cái này lại đến cái khác, vậy mà chị còn mặt mũi bảo em ồn ào à?”
Thấy hai đứa con lại sắp cãi nhau, Nguyễn Trường Phú vỗ bàn một cái, Nguyễn Thu Dương lập tức im miệng.
Nguyễn Trường Phú nhìn Nguyễn Hồng Quân và Nguyễn Thu Dương: “Không ăn cơm thì cút ra ngoài cho ông.”
Nguyễn Hồng Quân le lưỡi không nói nữa.
Nguyễn Thu Dương lườm cậu bé, cũng không dám nói nữa.
Phùng Tú Anh ngồi vào bàn: “Hai đứa nói ít thôi!”
Hai người họ không nói, bữa cơm cũng yên lặng.
Trưa nay Nguyễn Trường Phú có thời gian nên định ở nhà nghỉ ngơi một lát.
Ông ta vào phòng nằm xuống nhưng lại không ngủ, thấy Phùng Tú Anh dọn dẹp trong bếp xong cũng vào phòng.
Ông ta không ngủ, hơi chống người dậy, dựa vào đầu giường, nhìn Phùng Tú Anh nói: “Em nói xem, Thu Văn, có phải là con bé thực sự vẫn luôn lừa chúng ta không? Con bé vốn không có tật xấu ngủ chung với người khác thì sẽ không ngủ được đúng không.”
Phùng Tú Anh ở bên cạnh bước đến, nhẹ nhàng hít vào một hơi: “Sáng sớm lúc ăn cơm nó đỏ mặt, anh không nhìn thấy sao? Ăn nửa cái bánh bao đã đi, trưa lại không về ăn cơm, anh thấy sao?”
Nguyễn Trường Phú thở dài: “Con bé vẫn luôn muốn một mình ngủ một phòng, chúng ta cũng không phải không đồng ý, tại sao lại phải nói dối như vậy? Bảo Thu Dương nói ra trước mặt mọi người, khó xử lắm.”
Phùng Tú Anh tiếp lời: “Đúng là rất khó xử.”
Nói xong bà ta lại hỏi Nguyễn Trường Phú: “Bây giờ phải nói thế nào đây? Là để Thu Dương ngủ với con bé, hay là để Thu Dương tiếp tục ngủ với Thu Nguyệt? Cái khác không sợ, chỉ sợ hai đứa cãi nhau. Thu Dương hình như thấy Tiểu Khê đến rồi nên cũng bắt đầu ầm ĩ.”
Trước lúc Tiểu Khê đến đây, chưa từng thấy hai chị em cãi nhau cái gì, con bé thua Nguyễn Thu Dương mấy tuổi, bình thường sẽ không làm gì Nguyễn Thu Dương. Bây giờ cũng ghê gớm, động chút là khóc lóc, cãi nhau, còn giật tóc đánh nhau nữa.
Nguyễn Trường Phú nghĩ: “Nếu Thu Dương có thể ngủ cùng phòng với người khác, không có tật xấu không ngủ được, vậy thì để Thu Dương ngủ với con bé đi. Không phải con bé thân với Thu Dương sao? Hơn nữa Thu Dương vốn muốn ngủ phòng hướng mặt trời, bây giờ lại không hợp nhau với Thu Nguyệt, cứ để hai đứa tách ra, tránh gà bay cho sủa.”
DTV
Phùng Tú Anh nghĩ: “Cũng được. Có lẽ Thu Văn sẽ hiểu, từ trước đến giờ con bé vẫn luôn ngoan nhất. Cũng không phải chúng ta không muốn cho con bé một mình một phòng, nhưng tình hình bây giờ không cho phép, chỉ có thể để con bé tủi thân một chút.”
Nguyễn Trường Phú: “Ừ, làm vậy đi.”
Buổi sáng Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết nghỉ ngơi rồi nên buổi trưa cũng không ngủ trưa.
Nguyễn Thu Nguyệt không có thói quen ngủ trưa, ăn cơm xong liền lên phòng Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết chơi. Bây giờ cô bé coi như đã tìm thấy tổ chức riêng của mình trong nhà, cảm thấy nói chuyện cũng trở nên mạnh mẽ hơn, tâm trạng cũng khá tốt.