Hứa Chước chậm rãi đi bên cô: “Em không muốn để tôi an tâm rời đi một chút sao.”
Nguyễn Khê quay đầu nhìn anh ấy một cái: “Được, anh an tâm nhập ngũ đi, chúng ta nhất định sẽ gặp lại nhau, nhưng đến lúc đó thủ trưởng ngài đừng quên chuyện xưa, mà quên mất một dân thường nhỏ bé như tôi.”
Hứa Chước: “Tôi là người nông cạn, nhưng hễ nhìn thấy ai xinh đẹp, thì tôi sẽ không quên đâu, an tâm đi.”
...
Nguyễn Khê và mấy người Hứa Chước chơi đến trận chiều tối, sau đó vào thành phố ăn tối trong nhà hàng, đến lúc trời tối mịt thì cũng vừa về đến khu phức hợp. Mọi người chào tạm biệt nhau lần cuối ở lối rẽ.
Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết cùng về nhà, vừa đi được mấy bước, thì lại nghe thấy tiếng gọi bọn họ của Hứa Chước và Trần Vệ Đông ở phía sau.
Hai người cùng nhau quay đầu lại, còn Hứa Chước và Vệ Đông lại không nói gì.
Có vẻ như trong lòng bọn họ có rất nhiều lời muốn nói, nhưng lại không biết nói từ đâu, đến nỗi nửa câu cũng chẳng thốt lên được.
Sau một hồi im lặng, Hứa Chước mới lên tiếng: “Ngủ ngon.”
DTV
Bắt đầu từ hôm nay, đã không còn ‘ngày mai gặp lại’ nữa rồi.
Ngày hôm sau, mấy người Hứa Chước đi từ rất sớm, Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết đương nhiên cũng không tiễn họ ra ga tàu hỏa. Mặc dù bình thường bọn họ cũng không dành quá nhiều thời gian cho mấy người Hứa Chước, nhưng khi có ai đó rời đi, thì vẫn sẽ cảm thấy mất đi một cái gì đó.
Đương nhiên bọn họ cũng không hề vì chuyện này mà đau lòng, dù sao thì ở trong thời đại này, nhập ngũ cũng là một chuyện rất đáng mừng, nếu không thì bọn người Hứa Chước cũng sẽ không mặc quân trang đi khoe khoáng suốt cả một ngày trời.
Mà mấy người Hứa Chước đi rồi, cuộc sống của Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết đã trở nên đơn điệu hơn.
Mấy hôm nay bọn họ chỉ ở nhà nghỉ ngơi, vài hôm nữa là khai giảng, bọn họ sẽ lên lớp tám. Cuộc sống của học sinh lớp tám không khác gì lớp bảy cả, ngày nào cũng cũng làm những việc đó, học hành vẫn không phải là nội dung chính trong đời sống học sinh.
Trong trường không có động tĩnh gì, nhưng những vấn đề khoa học và giáo dục ở trên vẫn luôn được nghiên cứu, thảo luận chuyên sâu, cứ thảo luận hết lần này đến lần khác, rồi lại đưa ra hết ý kiến này đến ý khiến khác nhưng mãi mà vẫn chưa có kết luận.
Tháng bảy tháng tám, khi bước vào kỳ nghỉ hè, một số tin tức mập mờ liên quan đến việc khôi phục kì thi đại học lại bắt đầu lan truyền, nhưng đó cũng chỉ là thông tin không chính thống, không rõ ràng, nên mọi người phần lớn cũng chẳng để tâm đến.
Mùa thu khai trường, các học sinh vẫn khoác cặp sách đến trường học như trước đây.
Nhưng một số ít học sinh có khứu giác mẫn cảm, học là trước đây đã có hứng thú với việc học hành, ví dụ như Diệp Phàm thì sẽ chăm chỉ học tập hơn trước, ngày nào cũng cũng mang theo sách bên mình để đọc.
Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết đương nhiên cũng nghe thấy tin tức không chính thống kia.
Nguyễn Khiết hỏi Nguyễn Khê: “Chị, chị thấy có thật không?”
Nguyễn Khê lắc đầu: “Không biết nữa, dù sao thì cứ lo trước vẫn hơn, chúng ta cứ cố gắng là được rồi.”
Nguyễn Khê nói: “Cho dù cuối cùng tin tức đó là sự thật, thì chúng ta có cố gắng cũng không đỗ đâu, chúng ta vừa mới tốt nghiệp cấp hai, hai hẳn hai năm cấp ba nữa. Nếu muốn thi đại học, không phải là cần học cấp ba trước sao?”
Nguyễn Khê nhìn cô ấy cười: “Mấy năm cách mạng này, em nghĩ cấp hai và cấp ba có gì khác nhau chứ? Người trúng tuyển là những người chăm chỉ học tập, chứ không phải người đã lên cấp ba, quá trình học trong thời đại này chẳng có tác dụng gì cả. Cho nên nếu như phía trên thực sự đã ra quyết sách, vậy nói không chừng sẽ còn xem xét cả quá trình học. Em nghĩ xem việc thi đại học đã ngưng mười năm nay rồi, vậy tại sao bây giờ lại cho thi trở lại chứ? Chính là vì mười năm nay đã bỏ phí quá nhiều người trẻ. Đất nước đang thiếu người tài, nên mới vội vã tuyển chọn một lớp người tài để bồi dưỡng. Nếu như chúng ta thực sự là những người tại giỏi, có kiến thực thực sự, thì không cần đến quá trình học.”
Có rất nhiều học sinh đã lên lớp mười một, nhưng lại chẳng học gì trong bốn năm học cấp hai, cấp ba cả.
Trong mười năm qua, cả nước không chú trọng thành tích, không chú trọng quá trình học, người ra quyết sách đương nhiên cũng biết rằng, quá trình học là thứ vô dụng nhất. Cho nên, sau khi khôi phục lại kỳ thi đại học, điều kiện đăng ký thi sẽ được mở rộng.
Đợi đến khi những người tài bị rơi rụng được tuyển chọn xong, thì chỉ còn lại những người tài là những đứa trẻ còn đang đi học là chưa đi thi, khi ấy sẽ khôi phục lại kỳ thi tuyển sinh cấp ba, sau khi tốt nghiệp cấp ba rồi thì mới thi đại học.