Mục lục
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi ăn xong thì buông bát đũa xuống, cảm thấy cả người vô cùng thoải mái.

Mặt mày Nguyễn Dược Hoa suy sụp, rưng rưng nước mắt, hít nước mũi quay về gian chính, đi đến cạnh Tôn Tiểu Tuệ, khóc nói: “Không còn nữa, toàn bộ đều bị ăn hết rồi, một miếng thịt gà cũng không còn.”

Tôn Tiểu Tuệ ngược lại khá bình tĩnh, vội nhỏ giọng nói: “Nước rau thì sao, còn gia vị và mỡ gà nữa, ớt cũng ăn ngon mà.”

Nguyễn Dược Hoa sững sờ một chút rồi mới phản ứng lại, vội vàng cầm bát quay lại phòng bên.

DTV

Kết quả vừa vào phòng bên cạnh nhìn, ban nãy vẫn còn chút nước rau và ớt trong đĩa, bây giờ đã không còn gì nữa, sạch sẽ giống hệt như mặt gương vậy. Cậu ta cảm nhận được tuyệt vọng, tay cầm bát không đứng cạnh bàn, trực tiếp ngửa đầu òa khóc.

Sau đó cứ như vậy mà vừa khóc vừa xoay người quay lại gian chính.

Sau khi vào gian chính thì gào khóc: “Không còn! Không còn gì hết!”

Nghe thấy tiếng khóc của Nguyễn Dược Hoa cùng với lời cậu ta nói, Nguyễn Trường Sinh và Nguyễn Khê ngồi ở bên cạnh bàn liếc nhau, không nhịn được ‘phụt’ một tiếng bật cười.

Ban đầu còn nén cười, lúc sau cả hai người đều không nhịn được nữa, tiếng cười càng lớn hơn.

Không phải bọn họ vui sướng khi thấy người gặp họa, mà là Nguyễn Dược Hoa thật sự quá buồn cười!

Nguyễn Trường Quý và Tôn Tiểu Tuệ ở gian chính nghe thấy tiếng cười của phòng bên cạnh, lập tức tức giận đến xanh mặt!

Nguyễn Trường Quý nghiêm mặt quát lớn với Nguyễn Dược Hoa: “Ngồi xuống ăn cơm!”

Nguyễn Dược Hoa bĩu môi lau nước mắt, đi đến bên cạnh bàn ngồi xuống, vừa ăn cơm với dưa muối xào rau xanh, vừa khóc thút thít, trên mặt chảy xuống hai hàng nước mắt, trong đầu chỉ nghĩ bản thân không được ăn ớt xào thịt gà...

Thơm ngon lại tê tê cay cay...

Thịt gà xào cay...

Nguyễn Khê bị Nguyễn Dược Hoa chọc cười cả đêm, mãi đến tận trước khi đi ngủ cô vẫn còn ở trên giường bật cười một lúc.

Nguyễn Khiết nằm bên cạnh cô, không nghĩ đến điều gì khác mà chỉ một lòng nhớ đến mùi vị của thịt gà.

Nguyễn Khê cười xong thì mới nhớ đến chuyện chính, cô lật người sang đối mặt với Nguyễn Khiết, nói với cô ấy: “Đúng rồi, chiều mai em cứ nhìn theo độ cao của mặt trời, khi nào nó di chuyển được nửa đường về phía tây, thì em đợi chị ở con đường đi tới lữ đoàn Kim Quan.”

Nguyễn Khiết bình tĩnh suy ngẫm một lúc: “Đi học sao?”

Nguyễn Khuê gật đầu: “Phải, chị đưa em đi tìm Lăng Hào, bảo cậu ấy dạy chúng ta.”

Nguyễn Khiết đáp một tiếng: “Dạ vâng.”

Sau một ngày tất bật với cái máy khâu, rồi trở về sau một khi đi bộ trên con đường núi dài mười mấy cây số, tới nhà rồi Nguyễn Khê vẫn chưa được nghỉ ngơi, nên cũng đã vô cùng mệt mỏi. Vả lại cơ thể cô đã quen với việc ngủ sớm, nên sau khi nói chuyện xong cũng ngáp một cái, rồi nhanh chóng thiếp đi.

Nguyễn Khiết không có gì phải lo lắng, ngủ rất nhanh, vừa nhắm mắt lại đã ngủ được rồi.

Đêm khuya an tĩnh, thỉnh thoảng lại có tiếng ho từ phòng bên cạnh vọng sang.

Trong căn phòng ở phía tây ngôi nhà, Nguyễn Trường Quý và Tôn Tiểu Tuệ đang ôm một cục tức nằm trên giường, cả hai người đều cảm thấy bồn chồn trong lòng, ngột ngạt đến nỗi không tài nào chợp mặt được, chỉ có thể ở trong bóng tôi nhìn lên đỉnh màn mà thở dài.

Một lúc sau, Tôn Tiểu Tuệ nói: “Nghĩ thế nào tôi cũng không hiểu, ông nói xem, Tiểu Khê nó thì có bản lĩnh gì chứ, sao có thể nịnh nọt làm cho ông thợ may quay ngắt sang như vậy? Làm cho ông ấy vì nó mà ra mặt, lại còn phát lương cho nó nữa chứ.”

Nguyễn Trường Quý thở dài một hơi: “Tôi đâu có biết, tôi mà biết nịnh thế nào, thì tôi đã làm thợ may từ lâu rồi, sao phải hằng ngày làm việc cực nhọc trên công trường để kiếm mấy đồng lương ít ỏi như bây giờ chứ?”

Tôn Tiểu Tuệ lưỡng lự chậm rãi lên tiếng: “Ông nói xem, có phải là... là vì Tiểu Khê rất xinh đẹp không?”

Bình thường Nguyễn Khê ăn mặc sạch sẽ, gọn gàng, chưa từng phải mặc quần áo vá, lại còn dùng dây đỏ thể thắt b.í.m hai bên, có thể nói cô cũng phải là người đẹp nhất đẹp nhìn ở trên cái núi Phượng Minh này.

Nguyễn Trường Quý nghe vậy lập tức cảm thấy khó chịu, ông ta cau mày, nhìn sang Tôn Tiểu Tuệ nói: “Bà đừng có nghĩ xấu như vậy, ông thợ may đã hơn bảy mươi tuổi rồi, Tiểu Khê mới có mười bốn, bà đang nói cái gì thế?”

Tôn Tiểu Tuệ khẽ lẩm bẩm: “Tôi cũng đâu có nói gì, là tự ông nghĩ linh tinh mà...”

Nguyễn Trường Quý nén giận nói: “Ngậm cái miệng thối của bà lại!”

Tôn Tiểu Tuệ biết bản thân quả thực đã nói bây rồi, chưa nói đến việc ông thợ may đã lớn tuổi, chắc chắn là không thể làm vậy, cho dù ông ấy có trẻ hơn mười mấy tuổi, thì một người có tính tình cao ngạo nhưng ông ấy cũng sẽ có cái suy nghĩ đó, thế nên bà ta ngậm cứng miệng lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK