Phùng Tú Anh bị lời nói gai góc, khó chịu của cô làm cho xấu hổ. Vì thế đứng ngoài cửa hít một hơi thật lâu, tự giễu cợt rồi quay người đi.
Bà ta cảm thấy con bé này quá vô lý, không chịu buông một chút.
Không muốn thì thôi, không muốn thì bà ta cũng đỡ phiền.
Nguyễn Thu Dương vì chuyện kem bảo vệ da mà nửa ngày sau vẫn thấy khó chịu. Lúc đi học cũng không nghe giảng, nằm ra bàn thất thần, nghĩ ngợi vì sao mình không thể có một lọ kem bảo vệ da như thế.
Điều cô ta không chấp nhận được là Nguyễn Khê, Nguyễn Khiết, Nguyễn Thu Nguyệt đều tốt hơn cô ta.
Mơ màng cả buổi trưa ở trường, sau khi tan học về nhà, trong đầu cô ta vẫn là chuyện này. Dù là lúc ăn cơm hay buổi tối lúc tắm rửa vẫn nghĩ đến.
Sau khi cô ta tắm rửa xong về phòng, duỗi tay muốn lấy kem bảo vệ tay để dùng, cô ta vô thức thu lại tay cầm, chậm rãi đưa tay sang lọ kem bảo vệ da của Diệp Thu Văn, cẩm lấy, mở ra, đưa đến bên mũi ngửi mùi thơm.
Những thứ tốt có mùi thơm khác nhau, nó rất thơm.
Cô ta từ trước đến nay không lén động vào đồ Diệp Thu Văn, tâm trạng thấp thỏm khẩn trương. Cô ta lo lắng vội vàng khóa trái phòng, sau đó lấy một ít kem bảo vệ da, nhìn gương bôi lên mặt.
Lúc vừa bôi xong, cô ta cảm thấy cả người mình xinh đẹp hơn, thơm hơn.
Cô ta không nhịn được vui vẻ sung sướng, đặt lại kem bảo vệ da của Diệp Thu Văn lại như cũ.
Vừa buông ra cô ta chợt nhớ gì đó, vội vàng cầm kem bảo vệ da lên. Cô ta mở lọ kem ra lần thứ hai, nhìn chỗ đã lấy, dùng ngón tay xoa đi vết đã lấy.
Nhìn thấy vết đã lau, trong tâm cô ta chột dạ, cảm thấy lọ kem bị thay đổi rõ ràng. Sợ bị Diệp Thu Văn phát hiện ra nên cô ta mở lọ kem của mình ra, lấy một ít cho vào lọ kem của Diệp Thu Văn.
Dù sao đều là màu trắng, nếu bị khuấy rồi chắc chắn không nhìn ra được.
Sau khi làm xong, Nguyễn Thu Dương cảm thấy rất hoàn hảo, tâm trạng cũng thoải mái hơn. Sau đó cô ta để hai lọ kem vào từng vị trí cũ, trực tiếp nằm hình chữ đại trên giường, vừa sờ mặt vừa suy nghĩ.
DTV
A! Thơm quá! Mềm quá!
Sau khi Nguyễn Thu Dương, Diệp Thu Văn ở một phòng, Nguyễn Khê, Nguyễn Khiết, Nguyễn Thu Nguyệt thường phớt lờ họ. Vì thế con gái trong nhà chia thành hai nhóm nhỏ. Ngày thường ai chơi nhóm đấy, không can thiệp vào chuyện của nhau, không làm phiền náo loạn, nước sông không phạm nước giếng.
Nguyễn Khê, Nguyễn Khiết yên ổn trải qua đến thứ năm. Trong bữa cơm tối, Nguyễn Trường Phú lấy hai chứng chỉ có đóng dấu giao cho Nguyễn Khê: “Làm tốt rồi, mang đến trường chỉnh sửa là được.”
Nguyễn Khê nhận chứng chỉ nhìn qua, đôi mắt hiện lên ý cười, nói với Nguyễn Trường Phú: “Cảm ơn bác.”
Nguyễn Trường Phú rất thích cô, con bé này càng lớn càng đẹp. Ông ta và Phùng Tú Anh sinh nhiều con nhưng Nguyễn Khê lớn lên xinh đẹp, ưu tú nhất, hội tụ tất cả ưu điểm của hai vợ chồng ông ta.
Vì vậy ông ta nói với Nguyễn Khê: “Đừng giữ một vẻ mặt thế, cười nhiều mới tốt.”
Nghe ông ta nói vậy, Nguyễn Khê lập tức ngưng nụ cười trên mặt.
Nguyễn Trường Phú: “…”
Được rồi, ông ta không xứng.
Nhưng Nguyễn Khê vẫn lịch sự với ông ta, nhìn ông ta nói: “Có thể phiền bác giúp con và Tiểu Khiết có một bộ sách giáo khoa không, cũng như một số tài liệu học ngoại khóa đều phải có, đặc biệt là sơ trung và cao trung.”
Chuyện này không thành vấn đề nhưng Nguyễn Trường Phú vẫn hỏi cô: “Đọc có hiểu không?”
Nguyễn Khê: “Không hiểu thì từ từ học.”
Nguyễn Thu Dương xùy một cái ở bên cạnh: “E rằng không phải vứt ở nhà vệ sinh.”
Nguyễn Trường Phú nhìn cô ta, cô ta lập tức ngậm miệng cúi đầu ăn cơm.
Vì vậy Nguyễn Trường Phú không mắng cô ta, nhìn Nguyễn Khê: “Vậy ba sẽ tìm cho con.”
Nghĩ ngợi một lúc: “Nếu muốn học thì tìm chị Thu Văn hoặc em Tiểu Phàm ấy. Hai đứa nó học rất tốt, nhất là Tiểu Phàm, mỗi môn đều đạt điểm cao, thi cử cũng đứng đầu trong lớp.”
Nguyễn Khê: “Không cần đâu, phiền phức quá.”
Diệp Thu Văn không nói gì, Diệp Phàm nói: “Không phiền đâu, tới tìm em là được, dù sao em cũng ở lầu dưới.”
Nguyễn Khê nhìn cậu ấy, không nói thêm nữa chỉ nói: “Cảm ơn.”
Diệp Phàm: “Em cũng có rất nhiều tài liệu học tập ngoài khóa, đều là em tự tìm ở hiệu sách. Nếu chị cần có thể mượn xem. Nhưng em không có sách cao trung, sang năm em lên cao trung sẽ cho chị mượn.”
Nguyễn Khê ngẩn người nhìn cậu ấy: “Ồ, được rồi.”
Lúc này Nguyễn Hồng Quân chợt nói với Diệp Phàm: “Nhìn anh ấy kìa, cuối cùng cũng gặp được người thích học như anh ấy, nhìn anh ấy vui vẻ đến nỗi muốn lấy hết bảo bối tích cóp cho người ta.”