Mục lục
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cậu dùng bàn tay tách mặt cô với thân cây ra, không để mặt cô ma sát với vỏ cây trên thân cây.

Âm thanh của bộ phim vang vọng trên khắp trấn nhỏ, Nguyễn Khê chìm vào giấc ngủ trên cây hoa hòe.

Ngủ như vậy một lúc, cảm thấy không thoải mái, đầu cô hơi động đậy, cọ mặt lên tay Lăng Hào vài lần.

Cọ xong cô không động đậy nữa, tiếp tục dựa vào tay Lăng Hào mà ngủ.

Loa phát âm thanh của bộ phim rất lớn.

Nhưng Lăng Hào cảm thấy toàn bộ thế giới đều trở lên yên tĩnh.

Nguyễn Khê không biết mình đã ngủ bao lâu. Khi bị Lăng Hào gọi dậy người ở sân luyện tập đã gần như tản ra bớt. Cô tỉnh dậy rồi mở mắt ra, rất lâu sau đó mới nhớ ra mình đang xem phim trên sân luyện tập của trường cấp hai Thiên Phong.

Lăng Hào nói với cô: “Đã kết thúc rồi.”

Nguyễn Khê buộc mình phải tỉnh táo tinh thần, vừa nhận thức được bản thân mình đang vừa ôm cái cây vừa ngủ. Cô chớp mắt nhìn về hướng Lăng Hào, nói chuyện với âm mũi nặng, vừa có chút ân hận nói: “Tôi thật sự rất mệt.”

Tay trái của Lăng Hào vẫn nắm cánh tay của cô để đỡ cô, nghĩ rằng cô hơi buồn vì không thể xem phim, bèn an ủi cô và nói: “Không sao đâu, sau này có cơ hội sẽ xem lại. Nói chung những cái này đều sẽ phát đi phát lại nhiều lần.”

Chỉ là Nguyễn Khê cảm thấy có một chút không đúng đắn khi cùng anh ấy đi xem phim rồi mình lại ngủ. Về chuyện không xem bộ phim này cô cũng không có cảm giác gì, cô ngáp một hơi thật dài: “Đi, đi về đi ngủ.”

Khi bước xuống cây, cô lại hỏi Lăng Hào: “Bộ phim này kể về cái gì vậy?”

Lăng Hào bỗng nhiên cảm thấy đáng tiếc cho cô. Suy cho cùng đây là lần đầu tiên đi xem phim, không ngờ kết quả là khi phim bắt đầu cô đã mệt đến mức ngủ thiếp đi, hơn nữa ngủ đến nổi gọi cũng không thức dậy.

Vì vậy Lăng Hào đã kể cho cô nghe một cách chi tiết về nội dung của bộ phim: “Chính là thời kỳ kháng Mỹ viện Triều, một người ủy viên chính trị của quân tình nguyện tên là Vương Văn Thanh, ông ra tiền tuyến để thị sát. Trên chiến trường đã gặp được Vương Thành con trai của người đồng đội cũ. Vương Thành nói mình còn có một người em gái tên là Vương Phương cũng ở trong quân đội, sau đó Vương Thành đã hy sinh trong trận chiến. Sau khi Vương Phương và Vương Văn Thanh gặp lại nhau ở đoàn văn công, Vương Văn Thanh mới nhận ra cô ấy chính là đứa con gái mà mình đã thất lạc mười tám năm về trước…”

Nguyễn Khê nghe anh ấy kể toàn bộ bộ phim, gật đầu nói: “Tôi biết rồi, chính là câu chuyện hai ba con thất lạc nhau nhiều năm, gặp lại nhau trên chiến trường. Người ba đã giúp con gái kiên cường chiến đấu đến cuối cùng mới nhận ra nhau.”

Lăng Hào gật đầu: “Ừ.”

Nguyễn Khê vặn uốn éo cổ của mình: “Sau hai ngày đi đường tôi thật sự rất mệt, sau này có cơ hội sẽ xem lại lần nữa.”

Lăng Hào nhìn thấy cô dường như không quan tâm đến chuyện này cũng nhẹ nhàng thả lỏng tâm trạng.

DTV

Hai người đang nói chuyện trong nhà Nguyễn Thúy Chi, dượng của Nguyễn Khê và những người em họ đều đã tắm rửa xong xuôi. Nguyễn Khê chào dượng bằng một vài câu nói xã giao ngắn gọn rồi dượng cô cũng vào phòng ngủ.

Bản thân cô cũng rất ít khi tiếp xúc với dượng và những người em họ. Trước đây mỗi năm Nguyễn Thúy Chi đều về nhà một lần, khi trở về vùng núi vẫn có thể gặp lại nhau nhưng mấy năm gần đây đều không thấy nữa. Cho nên khó tránh khỏi việc tình cảm không thân thiết cũng không có nhiều sự nhiệt tình.

Nguyễn Khê không biết sau lần gặp này, lần sau không biết khi nào thì sẽ gặp lại. Cô chỉ ở lại đây một đêm, ngày mai đi mua rượu xong thì về nhà.

Nhưng Nguyễn Thúy Chi vẫn rất tốt với đứa cháu gái này. Khi Nguyễn Khê và Lăng Hào đi xem phim, cô còn lấy quần áo của Nguyễn Khê và Lăng Hào đem đi giặt, sau khi giặt xong còn mang đi phơi khô rồi lấy bàn ủi ra ủi một lần nữa. Bây giờ đã khô rồi.

Nguyễn Thúy Chi đem quần áo đưa cho Nguyễn Khê và Lăng Hào rồi nói với hai người họ: “Khi hai đứa đi xem phim, cô đã đem quần áo của hai đứa đi giặt rồi, cũng đã phơi khô. Hãy tắm sớm rồi ngủ đi nhé, trời đã không còn sớm nữa rồi.”

Ngược lại Nguyễn Khê muốn nói chuyện với Nguyễn Thúy Chi nhiều hơn, thay Lưu Hạnh Hoa hỏi những năm gần đây cô sống có tốt không. Chất lượng cuộc sống ở trên thị trấn tốt hơn nhiều so với cuộc sống trên núi.

Nhưng thời gian tối nay quá gấp gáp, Nguyễn Khê không có nhiều cơ hội để nói chuyện với Nguyễn Thúy Chi, bèn làm theo lời của cô đi chải đầu rửa mặt rồi đem quần áo dơ phơi lên sau đó đi ngủ trước.

Theo sự sắp xếp của Nguyễn Thúy Chi, Nguyễn Khê ngủ chung giường với ba người em gái, Lăng Hào sẽ ngủ chung giường với em trai của cô. Dù sao thì so với bên ngoài vẫn tốt hơn rất nhiều, vì vậy Nguyễn Khê và Lăng Hào đã ngủ rất sâu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK