Nhưng cô ta không thể bộc phát, nếu làm vậy cô ta không phải là người chị dịu dàng tốt tính nữa.
Cô ta nghẹn không nói được lời nào. Phùng Tú Anh nhìn Nguyễn Hồng Quân: “Còn không đi ngủ? Muốn ba tới đánh cho phải không?”
Nguyễn Hồng Quân vẫn chỉ vào Diệp Thu Văn: “Con phải biết chân tướng nếu không không ngủ được.”
Diệp Thu Văn: “…”
Giết cô ta đi, sao lại có đồ ngốc như thế này vậy?
Phùng Tú Anh đứng dậy đi ra ngoài: “Con đứng ở đây, mẹ đi gọi ba tới.”
Nguyễn Hồng Quân thấy Phùng Tú Anh đứng dậy đi, lập tức túm lấy tay bà ta, thay đổi giọng điệu: “Mẹ mẹ, đừng, đừng, đừng, đừng, đừng, con về ngủ giờ đây, chắc chắn ngủ được.”
Kết quả lúc sắp đi cậu bé lại dùng kiếm chỉ vào Diệp Thu Văn: “Chắc chắn là cô đang nói dối! Biu~”
Diệp Thu Văn: “!!!”
Làm ơn trực tiếp g.i.ế.c cô ta đi được không? Được không?
Diệp Thu Văn một bụng tức giận ăn cơm, cố gắng không để lộ ra biểu cảm gì trên mặt.
Phùng Tú Anh hâm cơm cho cô ta thì đi về phòng, lên giường trong phòng nói với Nguyễn Trường Phú: “Em đã bàn với Thu Văn để Thu Dương ngủ với con bé rồi. Con bé không nói gì mà đồng ý rồi.”
Vậy thì tốt rồi, Nguyễn Trường Phú lên tiếng: “Vậy là tốt rồi.”
Diệp Thu Văn ăn cơm xong thì lên lầu. Lúc mở cửa phòng ra đã nhìn thấy Nguyễn Thu Dương ở trên giường cô ta, chiếm một nửa, dựa vào đầu giường lật xem tiểu thuyết chưa đọc xong. Cô ta đọc chưa hết, đọc nhiều mà không hiểu.
Nhìn thấy Diệp Thu Văn mở cửa bước vào phòng, Nguyễn Thu Dương lập tức đặt cuốn tiểu thuyết xuống, nhìn Diệp Thu Văn: “Chị cả, mẹ bảo em sau này ngủ với chị. Mẹ mang các đồ của em vào đây rồi.”
Diệp Thu Văn không vui vẻ nhưng vẫn cố gắng gượng cười: “Ồ, được rồi.”
Nguyễn Thu Dương càng vui vẻ: “Từ nay mỗi đêm chúng ta có thể ở cạnh nhau rồi.”
Diệp Thu Văn không muốn ở cùng cô ta mỗi đêm, tối hôm qua đã làm cô ta tổn thương rồi.
Cô ta mở tủ lấy quần áo ra, không trả lời câu đó, chỉ nói với Nguyễn Thu Dương: “Chị đi rửa mặt một lúc.”
Chờ Diệp Thu Văn cầm quần áo rời đi, Nguyễn Thu Dương tiếp tục lật xem tiểu thuyết, vẫy chân vui vẻ, miệng ngâm nga một bài hát tràn đầy tình cảm chiến đấu mãnh liệt.
Đến khi Diệp Thu Văn rửa mặt xong quay lại, cô ta đặt cuốn tiểu thuyết xuống nói chuyện phiếm với Diệp Thu Văn.
DTV
Diệp Thu Văn tạm thời không có tâm trạng trò chuyện với cô ta, cô ta tắt đèn rồi nằm xuống.
Nguyễn Thu Dương cũng nằm xuống nhưng miệng vẫn không ngừng lại, tiếp tục nói bên cạnh Diệp Thu Văn: “Chị cả, chị yên tâm, chờ một thời gian ba mẹ không còn kiên nhẫn với Nguyễn Khê, em nhất định sẽ tìm cách trả thù cô ta, thay chị trút giận.”
Diệp Thu Văn quay lưng về phía cô ta, nói: “Thôi bỏ đi, đừng làm phiền nữa.”
Nguyễn Thu Dương ngồi dậy nói: “Như vậy sao được? Hai ngày nay chúng ta đã phải chịu tủi thân, xấu hổ nhiều như vậy, chẳng lẽ đều không tính sao?”
Diệp Thu Văn nghĩ thầm trong lòng – chị à, chính chị mới làm tôi xấu hổ tủi thân như thế! Tôi có ý tốt cho ngủ cùng, không để nằm dưới đất mà quay đầu đã tát tôi một cái rồi!
Vì vậy cô ta nói: “Ừ, đều quên đi.”
Cô ta không muốn gây ra chuyện gì xấu hổ nữa, không còn mặt mũi!
Nguyễn Thu Dương nuốt không trôi chuyện này: “Phải tính, chị không tính toán gì nhưng em phải tính sổ chuyện này.”
Diệp Thu Văn: “…”
Cứ việc tính sổ đi, đừng hố tôi là được!
Trong phòng phía bắc, Nguyễn Thu Nguyệt giang tay chân thành chữ đại trên giường. Không có Nguyễn Thu Dương khó chịu ở cạnh cô bé, cô bé chỉ thấy sảng khoái, không khí xung quanh cũng trở nên trong lành lạ thường.
Bây giờ cô bé một mình một phòng, giường cũng một mình một cái, muốn ngủ thế nào cũng được, lăn thế nào thì lăn. Lăn một lúc lại bò dậy lấy kem bảo vệ da mà Nguyễn Khê mua cho cô bé từ cặp sách, vừa mở ra đã ngửi thấy mùi hương.
Lọ nhỏ này chỉ trong chốc lát đã tuyệt vời ngay.
Thật là thoải mái!
Thoải mái đi ngủ, hôm sau cũng thoải mái mà tắm rửa ăn uống đi học, bắt đầu một ngày mới.
Cô bé đi học cũng mang kem bảo vệ da mà Nguyễn Khê mua cho đặt trong cặp sách. Ở trường học không có dùng tới, giữa trưa lúc tan học, cô bé đi trên đường đưa cho bạn học xem, vui vẻ: “Chị mình mua cho mình đó.”
Bạn học cô bé biết chị mà cô bé nói là ai, hâm mộ nói: “Oa, chị cậu thật tốt.”
Nguyễn Thu Nguyệt vui vẻ, còn mở ra cho bạn học ngửi mùi thơm.
Dùng cũng không dám dùng, mỗi lần cô bé chỉ lấy ra một ít.
Sau đó khi bạn học nghe xong trả lại cho cô bé đúng lúc Nguyễn Thu Dương và Tô Manh Manh tình cờ đi ngang qua.
Ánh mắt Nguyễn Thu Dương nhạy bén, liếc mắt đã thấy được kem bảo vệ da trong tay Nguyễn Thu Nguyệt.