Mục lục
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cậu chạy vài bước tới dưới tán cây hoa hòe, ngước đầu nhìn lên trên cây.

Nguyễn Khê ngồi ở trên cành cúi đầu xuống gọi cậu: “Em trai! Mau lên đây đi!”

Lăng Hào đồng ý, ở dưới tìm cảm giác và tư thế phù hợp để leo lên cây, nhưng thử vài lần vẫn không lên được. Từ nhỏ cậu đã là một người bạn nhỏ được yêu thương, những việc như đánh nhau, cạy khóa, chạy trốn, cậu đều không biết.

Nguyễn Khê thấy cậu không lên trên được, đành hạ thấp mình xuống, đưa tay cho cậu, dùng chút sức lực kéo cậu lên.

Lăng Hào nắm c.h.ặ.t t.a.y Nguyễn Khê, không dễ gì mới leo lên được, ngồi đối diện với Nguyễn Khê trên cây.

Hít vào một hơi, Lăng Hào bám vào cành cây nói: “Không ngờ chị còn có thể leo cây đó.”

Nguyễn Khê mỉm cười: “Bất ngờ đúng không, tôi như vậy mà lại có thể leo cây.”

Đây không phải là năng lực của bản thân cô, là ký ức trên cơ thể của cô.

Sau khi hai người ngồi vững rồi, điều chỉnh hô hấp một chút, nhìn xuống từ trên cây, mặc dù màn hình ở hơi xa nhưng dù sao vẫn có thể thấy được toàn bộ hình ảnh, cũng nhìn được rõ. Vì có loa nên đương nhiên có thể nghe được cả âm thanh.

Lúc này phim còn chưa chiếu, máy chiếu phim chiếu một ánh sáng màu trắng xóa trên sân khấu, xuất hiện hình bóng những đứa trẻ chen chúc chơi đùa với nhau. Có một đứa nhảy nhót giả làm con thỏ, có đứa dùng ngón tay bày ra một chú bồ câu, cánh rung rung lên rồi bay đi.

Nguyễn Khê nhìn những cái bóng trên màn hình, tò mò hỏi một câu: “Không biết đó là phim gì nhỉ?”

Lăng Hào tới đây cùng cô, sau khi tới đây chưa từng giao lưu với người khác, đương nhiên không biết được đó là phim gì, cho nên cậu trả lời Nguyễn Khê: “Đợi lát nữa thì biết thôi.”

Nguyễn Khê nghiêng đầu tựa vào cây khô: “Vận may lần này vẫn còn tốt lắm, lớn như vậy rồi nhưng tôi chưa từng được xem phim.”

Lăng Hào nói: “Tôi cũng lâu rồi chưa được xem.”

Hai người ngồi yên trên cây một lát, chờ đến khi hình ảnh trên màn hình đột nhiên lóe lên, sau đó có người cao giọng lên tiếng: “Tranh thủ thời gian ngồi xuống đi, đừng nô đùa nữa, phim chiếu rồi đây!”

Mấy đứa nhỏ phía trước nghe lời, nhanh chóng ngồi xuống, không còn thấy bóng dáng nữa.

Máy chiếu phim chuyển động, tiếng ồn ào cũng nhỏ dần, sân thể dục nhanh chóng yên tĩnh trở lại.

Một bản nhạc có cảm giác thời đại vang lên, tinh thần Nguyễn Khê dần lên cao, nhìn phụ đề hơi rung nhẹ trên màn hình. Phim ở thời đại này cũng vậy, phụ đề có hơi rung.

Sau khi chiếu tên của người sản xuất phim thì đến tên phim, Nguyễn Khê nhìn chằm chằm vào sân khấu, đọc thành tiếng: “Nhi nữ anh hùng được chuyển thể dựa trên một cuốn tiểu thuyết.”

Đọc xong cô nhìn về phía Lăng Hào: “Cậu từng xem chưa?”

Lăng Hào gật đầu: “Trước đây đã từng xem rồi, nhưng mà không nhớ rõ chi tiết cụ thể.”

Nguyễn Khê mỉm cười: “Vậy thì xem lại lần nữa đi.”

Ở thời đại cực kỳ thiếu tính giải trí này, đừng nói đến xem lần hai, dù có xem đến mười lần hai mươi lần cũng không ai cảm thấy chán. Lúc xem phim gần như đều có một cảm giác như đây là một câu chuyện thần thánh, người phụ trách chiếu phim để máy đó cho mọi người xem.

Nghề phụ trách chiếu phim này cũng khá mĩ miều, địa vị rất cao được mọi người kính trọng.

Mặc kệ là đi đến đâu chiếu phim cũng sẽ được cán bộ địa phương cũng sẽ chiêu đãi một bữa.

Khi phim bắt đầu chiếu không có ai nói chuyện lớn tiếng, thì thầm cũng hầu như không có, vì thế Nguyễn Khê và Lăng Hào cũng không tiếp tục nói chuyện nữa. Hai người họ ngồi trên cây, nhìn màn hình chiếu phim ở xa xa, cùng mọi người đắm chìm trong bộ phim.

Lúc vừa nghe ở sân thể dục có chiếu phim, Nguyễn Khê thực sự rất hào hứng, nhưng khi thực sự ngồi xuống xem, cô từ từ không còn hào hứng nữa. Dù sao đây cũng không phải lần đầu cô xem phim, hơn nữa còn đã từng xem qua rất nhiều bộ phim rồi.

Nếu như cô thật sự xem phim lần đầu, có lẽ tỉ lệ hào hứng xem phim từ đầu đến cuối sẽ cao hơn, cho dù có chiếu cả đêm cô cũng sẽ không bỏ qua dù chỉ một phút. Nhưng bây giờ cô đã không còn quá hào hứng nữa, bắt đầu buồn ngủ.

Cô đi hai người trên đường núi, thời gian ở suối nước nóng cũng rất ngắn, bộ phim trước mắt không kích thích được sự hưng phấn của cô, vì thế đã từ từ biến thành một thứ thuốc thôi miên.

DTV

Nguyễn Khê muốn kiên trì, vỗ đầu mấy lần để giữ tỉnh táo.

Nhưng sau đó vẫn hoàn toàn không có tác dụng. Vì thế cô dán trán vào cành cây, nhìn màn hình chiếu phim từ từ nhắm mắt lại. Đôi mắt càng ngày càng khép lại, từ từ đóng dần, cuối cùng cô dựa vào thân cây ngủ thiếp đi.

Lúc đầu Lăng Hào không phát hiện ra, thấy cô nhắm mắt lại lập tức gọi hai tiếng.

Phát hiện Nguyễn Khê mệt quá nên ngủ thiếp đi nên cậu không đánh thức cô nữa. Cậu tìm một tư thế thuận tiện ở trên cây, một tay đỡ lấy Nguyễn Khê, tránh để cô ngã xuống, một tay khác thì lót dưới mặt cô.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK