Ông ta đột nhiên không kể tiếp chuyện sau đó nữa.
Lưu Hạnh Hoa tiếp lời: “Kết quả lại mang thai nên chỉ đành vừa chăm sóc hai đứa bé đó, vừa sinh con, chăm con, thực sự không có thời gian, đông con nên không đủ chỗ ở, cứ vậy kéo dài tận hai năm. Ai ngờ Thu Dương mới tròn một tuổi hai đứa lại có thai, lại kéo dài thêm hai ba năm nữa. Sinh liền bốn đứa, một năm rồi lại một năm. Hai đứa cũng quên mất Tiểu Khê rồi.”
Nguyễn Trường Phúc vội nói: “Mẹ, con không quên, thực sự không quên.”
Phùng Tú Anh lên tiếng giải thích: “Nuôi con chăm con đều là một mình con, đứa lớn chưa biết đi, đứa nhỏ đã đến, có thai rồi thì không thể bỏ, thực sự là không còn cách nào khác. Hơn nữa một lần trở về ít nhất cũng mất mười ngày, Trường Phú lại không xin nghỉ được nhiều ngày như vậy, quân đội không cho phép nghỉ, một mình con thực sự không có cách nào chạy đi chạy lại như vậy được. Con cái lại còn nhỏ, thực sự không thể xa con được. Sau khi được điều vào thành phố, điều kiện tốt hơn chút, nhưng căn nhà xin được cũng không lớn, sống cũng chật trội. Căn nhà năm trước vừa xin được lớn hơn chút, mấy đứa bé cũng lớn hơn chút, có thể ở nhà một mình. Lần này bọn con không dẫn theo Tiểu Binh, nhanh chóng trở về đón Tiểu Khê.”
Trên bàn có trẻ con nhưng Lưu Hạnh Hoa vẫn không kìm được mà nói một câu: “Đó là do hai đứa bây không biết kiềm chế…”
Phùng Tú Anh đỏ mặt không nói.
Nguyễn Khê cầm chặt đùa ăn cơm, im lặng không nói gì, giống như đang nghe chuyện cười. Tất nhiên là chuyện này đối với cô cũng không có vấn đề gì, nhưng lại có quan hệ với thân phận của cô ở thế giới này.
Nguyễn Trường Phú hắng giọng, không tiếp tục chủ đề không phù hợp với trẻ con, ông ta nhìn Nguyễn Trường Qúy nói: “Cảm ơn chú mấy năm nay đã chăm sóc Tiểu Khê, anh luôn ghi nhớ trong lòng. Sau này chú giao Tiểu Khiết cho anh và chị dâu chú đi, vào trong thành phố anh sẽ cho con bé đi học tiếp, nhất định sẽ gả con bé cho một gia đình tốt.”
DTV
Lời này từ đâu ra vậy?
Nguyễn Trường Qúy và Tôn Tiểu Tuệ bỗng sửng sốt.
Sau đó Nguyễn Trường Qúy ậm ừ: “Tiểu Khiết…Tiểu Khiết gì?”
Nguyến Trường Phú nói: “Mẹ nói với anh rồi, để Tiểu Khê và Tiểu Khiết cùng vào thành phố, hai chị em thân thiết không thể chia xa được. Chú yên tâm, anh và chị dâu chú nhất định sẽ giúp chú chăm sóc Tiểu Khiết thật tốt.”
Tôn Tiểu Tuệ quýnh lên, nhưng vẫn phải nhịn xuống, hít một hơi nói: “Anh cả, em sợ anh có hiểu lầm gì rồi, bọn em chăm sóc Tiểu Khê là chuyện nên làm, chứ không cần anh báo đáp, Tiểu Khiết nhà chúng em không vào thành phố đâu.”
Mà bà ta càng nói vậy, Nguyễn Trường Phú càng cảm thấy phẩm chất của vợ chồng bà ta tốt đẹp, càn muốn đưa Tiểu Khiết đi, thế nên ông ta nói: “Cô chú không cần phải nói nữa, anh dẫn Tiểu Khiết đi, nhất định sẽ sắp xếp ổn thỏa cho con bé.”
Nét mặt Tôn Tiểu Tuệ cứng đờ.
Ai muốn anh sắp xếp ổn thỏa cho nó! Một đứa con gái thì có cái gì tốt mà sắp xếp! Hai năm nữa là đến tuổi lấy chồng, tìm một nhà tốt là được! Bây giờ muốn dẫn Nguyễn Khiết đi là có ý gì?
Nhưng đã nói vậy rồi, thì bà ta và Nguyễn Trường Qúy cũng khó giữ lại, còn không biết điều nữa thì chính là không biết xấu hổ. Bà ta đá chân Nguyễn Trường Qúy, nói với Nguyễn Trường Phú: “Tiểu Khiết thì thôi đi, em sợ con bé vào thành phố không quen. Nếu không anh cả dẫn Dược Tiến đi đi, Dược Hoa nhà chúng em thông minh ngoan ngoãn, nhất định sẽ không khiến anh mất mặt.”
Để Dược Tiến vào thành phố, Nguyễn Dược Tiến được học hành, được sắp xếp ổn thỏa nhất định sẽ có tương lai, sau này bọn họ cũng có thể hưởng phúc. Để Nguyễn Khuê đi, vậy thì không phải là bà ta mất trắng một đứa con gái à? Sinh nó ra, nuôi lớn cần này, một đồng cũng không nhận được?