Mục lục
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nguyễn Thu Dương nhìn Diệp Thu Văn, giường cô ta cũng không dám lên, chỉ hỏi: “Chị cả, có thật là em có thể ngủ không?”

Diệp Thu Văn gật đầu nói: “Ngủ đi, ngày mai Thu Nguyệt sẽ hết giận, mọi việc sẽ ổn thôi.”

Nguyễn Thu Dương do dự một lúc lâu mới đi lên giường, sau đó cô nói với Diệp Thu Văn: “Nguyễn Thu Nguyệt là loại ăn cây táo, rào cây sung. Chúng ta lớn lên cùng nhau từ nhỏ, cuối cùng đám người Nguyễn Khê đến, con nhóc đó lập tức phản bội chúng ta. Chắc chắn con nhóc đó nghĩ Nguyễn Khê có thể chống lưng cho nó nên mới dám làm như vậy. Cứ chờ khi cha mẹ hết mệt xem, Nguyễn Khê sẽ không dám kiêu ngạo như vậy nữa đâu.”

Diệp Thu Văn hít nhẹ một hơi: “Đừng làm ầm ĩ lên là được. Cha mẹ không thích những đứa ồn ào nhất.”

Nguyễn Thu Dương đáp: “Em sẽ nhớ kỹ điều này, dù sau này có xảy ra chuyện gì, em chắc chắn cũng sẽ phải kiềm chế tính khí của mình lại đấy.”

Diệp Thu Văn duỗi tay tắt đèn: “Được rồi, mau đi ngủ thôi.”

Phòng bên cạnh.

Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết nằm đến trên giường, nhỏ giọng cười một trận.

Nguyễn Khiết nói: “Vừa rồi Thu Nguyệt bị Nguyễn Thu Dương đánh thành như vậy cũng không khóc, vậy nên vừa nãy là con bé giả vờ đúng không?”

Nguyễn Khê gật đầu: “Đầu gối cũng không có đau.”

Nguyễn Khiết tò mò: “Không biết tâm trạng của Diệp Thu Văn bây giờ như thế nào.”

Nguyễn Khê nói: “Mới vừa được Nguyễn Trường Phú khen một trận, lại dùng hành động lấy được lòng của Nguyễn Trường Phú và Phùng Tú Anh, chắc là cô ta đang cực kì vui sướng đây. Cô ta càng hiểu chuyện như vậy càng làm người khác đau lòng, hơn nữa cô ta còn cố tình làm lớn chuyện bản thân phải chịu thiệt thòi, Nguyễn Trường Phú và Phùng Tú Anh nhất định sẽ không để cho cô ta phải chịu uất ức. Trong cuộc sống thường ngày, họ cũng sẽ cố gắng hết sức để giúp đỡ cô ta.”

Hiểu chuyện là bằng lòng trả giá thay người khác, là sẽ không cố ý để mọi người thấy mình là người phải hy sinh trong chuyện đó. Diệp Thu Văn chỉ làm một việc cỏn con mà muốn dựa vào cách nói quá của mình mà nhận phần thiệt cô ta phải chịu đựng lên gấp mười lần.

DTV

Vừa rồi cô ta làm quá như vậy, nói là trong ngày cô ta đã nghỉ ngơi rồi, buổi tối nghỉ ít hơn một chút cũng chẳng có sao. Tự nhiên Nguyễn Trường Phú và Phùng Tú Anh sẽ cảm thấy cô ta hiểu chuyện lại còn phải chịu uất ức, thế mà lại hy sinh giấc ngủ của mình.

Nguyễn Khiết nghĩ một lúc lại nói: “Cô ta để ý nhiều thật đấy.”

Nguyễn Khê: “Vậy nên cô ta mới tốt quá như vậy chứ!”

Mặt khác, những đứa trẻ thường vô tình không khóc thì nháo, nháo đến mức khiến người lớn đau đầu. Không khiến người lớn bực đến nghiến răng nghiến lợi thì cũng làm họ muốn đánh c.h.ế.t bọn chúng. Bỗng nhiên trong đám đó có một đứa trẻ hiểu chuyện như vậy, có thể đặt đâu ngồi đấy, ai mà không đau lòng cơ chứ?

Người này chính là đợi như vậy.

Sao Càn Long có thể không biết Hoà Thân tham lam nhưng Hoà Thân lại biết cách làm ông ta bằng lòng!

Từ lúc trở về khi trời chạng vạng tối, những náo nhiệt ban ngày cũng đã chìm vào màn đêm tĩnh mịch.

Nguyễn Khiết ôm lấy cánh tay của Nguyễn Khê rồi cũng từ từ chìm vào mộng đẹp, cô ấy ngủ đến không biết trời trăng đất mây gì.

Hai người đã có thói quen dậy sớm nên dù ở đây không có việc gì làm cũng vẫn dậy sớm như vậy. Mà trong phòng khác, Phùng Tú Anh cũng định đi nấu bữa sáng, Nguyễn Trường Phú cũng chuẩn bị đi làm, mấy đứa trẻ còn lại cũng phải đi học. Vậy nên ai ai cũng dậy sớm, rửa mặt xong sẽ đến nhà ăn thưởng thức bữa sáng cùng nhau.

Không khí trên bàn cơm sáng nay tốt hơn hôm qua một chút.

Đầu tiên Nguyễn Trường Phú nhìn Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết rồi nói: “Cũng không có việc gì làm, sao hai người các con không ngủ thêm một lúc nữa rồi dậy? Lăn lộn trên đường nhiều ngày như vậy mà không mệt sao?”

Nguyễn Khê lắc đầu: “Đã thành thói quen rồi, không ngủ thêm được ạ.”

Nguyễn Trường Phú ừ một tiếng rồi lại nói: “Không biết hộ khẩu và học tịch của các con bao giờ mới làm xong. Ba định dành thời gian để đến trường hỏi hoặc là các con có thể đến trường học trước. Muốn học lớp nào thì học. Ngồi ở phía sau không lên tiếng là được, con thấy sao?”

Nguyễn Khê gật đầu: “Vâng.”

Nguyễn Trường Phú suy nghĩ một lúc lại nói: “Các con còn chưa học xong tiểu học, ba sợ là hai đứa không thể theo kịp năm đầu của trung học cơ sở. Học kỳ này cũng sắp kết thúc rồi mà hai đứa còn chưa học được kiến thức cơ bản của trung học cơ sở. Ba nghĩ, các con chỉ cần học nửa năm ở tiểu học rồi hẵng bắt đầu năm nhất trung học cơ sở với các bạn khác vào đầu năm sau được không?”

Nguyễn Khê cũng nghĩ tới điều đó: “Có thể đến trường trung học cơ sở để chào hỏi không ạ?”

Nguyễn Trường Phú ngạc nhiên: “Các con muốn đến trung học để học á?”

Nguyễn Thu Dương: “Phụt…”

Cười c.h.ế.t mất, tiểu học còn chưa học xong mà muốn học lên cấp hai, vậy mà còn dám nói ra ngoài nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK