Mục lục
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nam sinh ở bên cạnh anh ấy khá là bất ngờ, đầu tiên là sững sờ một lát, kế đó vội cười nói: “Anh tên là Trần Vệ Đông.”

Nguyễn Khê nở nụ cười nhìn anh ấy: “Chào anh.”

Trần Vệ cười tít mắt: “Chào em chào em.”

Hứa Chước ở bên cạnh đen mặt lườm anh ấy một cái, anh ấy lập tức không cười nữa, giơ tay lên gãi đầu.

Nguyễn Khê không nói chuyện với hai người nữa, quay đầu lại tiếp tục xem lễ khai giảng.

Trong mấy lượt phát biểu trước đó, tất cả mọi người đều ủ rũ, đến khi học sinh đại diện và đại diện của học sinh nữ lên bục phát biểu thì bầu không khí trong sân tập bỗng sôi nổi hơn hẳn, có nhiều người còn hò la ầm ĩ lúc Diệp Thu Văn bước lên bục.

Nguyễn Khê nhìn Diệp Thu Văn bước lên bục, thấy cô ta đứng dưới ánh mặt trời sau giữa trưa đọc bài phát biểu, khuôn mặt như đang phát sáng.

Nguyễn Thu Dương đang ngồi đằng trước có vẻ như còn hưng phấn hơn cả Diệp Thu Văn nữa. Sau khi Diệp Thu Văn bước lên bục, cô ta cố ý quay đầu lại nhìn Nguyễn Khê, dường như đang dùng ánh mắt để nói với Nguyễn Khê rằng cô cố gắng tới trường học đoạt danh tiếng cũng không lóa mắt bằng một phần mười nghìn của Diệp Thu Văn đâu.

Song, lúc cô ta đang khiêu khích Nguyễn Khê bằng ánh mắt thì tất nhiên cũng nhìn thấy Hứa Chước và Trần Vệ Đông ở phía sau.

Cô ta lại cảm thấy khó chịu, dứt khoát quay đầu về tiếp tục xem Diệp Thu Văn, ưỡn thẳng lưng như được thơm lây.

Trên mặt cô ta tràn đầy vẻ tự hào, nói với Tô Manh Manh bằng giọng điệu tự đắc: “Nhìn thấy chưa, không ai có thể sánh được với chị cả của mình hết.”

Tô Manh Manh gật đầu cái rụp: “Đúng là người tài giỏi có khác.”

Trong trường của bọn họ, Diệp Thu Văn vẫn luôn là một người gần như hoàn hảo, là nhân vật được lấy làm tấm gương. Cô ta giỏi thể hiện mà cũng thích thể hiện, bất kể nhà trường tổ chức hoạt động lớn nhỏ gì thì thông thường đều có bóng dáng của cô ta.

Cô ta xinh đẹp, tự nhiên và phóng khoáng, là cô gái xinh xắn nhất trong trường của bọn họ trước khi Nguyễn Khê tới. Cô ta còn đa tài đa nghệ, có năng lực, kể cả đối nhân xử thế lẫn lời nói và việc làm đều chu đáo đến mức không ai tìm ra được bất kỳ sai lầm gì.

Nguyễn Thu Dương nói với vẻ tự hào: “Có một số người chỉ có thể bỏ công sức vào đường ngang ngõ tắt mà thôi.”

Nghe vậy, Tô Manh Manh vô thức quay đầu lại nhìn về phía sau. Thấy Hứa Chước và Trần Vệ Đông ngồi ở phía cuối lớp của bọn họ, hiển nhiên là cô bé hiểu được ý nghĩa trong câu nói của Nguyễn Thu Dương, nhưng cô bé không tiếp lời.

Cô bé sợ Nguyễn Thu Dương mất hứng, bởi vì có thể được Hứa Chước coi trọng thì sẽ được người khác hâm mộ.

Hoàn cảnh gia đình của Hứa Chước hùng hậu nhất trong toàn bộ các học sinh của trường bọn họ. Đừng thấy ngày nào anh ấy cũng sống cuộc sống kém cỏi, hút thuốc đánh nhau, chứ điểm xuất phát của người ta đã là điểm cuối cùng trong cuộc đời của rất nhiều người rồi.

Nói quá lên một chút thì rất nhiều người vật lộn cả một đời có khi cũng không bằng điểm xuất phát của anh ấy đâu.

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cô bé vẫn nói thầm một câu: “Nếu vẻ ngoài của mình xinh đẹp như vậy thì mình cũng đi đường ngang ngõ tắt.”

Nếu có thể gả vào nhà họ Hứa thật, cuộc đời này hoàn toàn không cần phải sầu lo nữa rồi.

Nguyễn Thu Dương lập tức trợn tròn mắt nhìn về phía Tô Manh Manh: “?”

Tô Manh Manh ý thức được mình đã nói cái gì, tức khắc xấu hổ giơ tay lên che kín mặt, hì hì, ngại quá đi, cuối cùng vẫn không nhịn được mà nói ra những lời trong lòng mất rồi.

Diệp Thu Văn phát biểu ở trên bục, Hứa Chước ở phía dưới hỏi Nguyễn Khê: “Cô ta là con nuôi của ba mẹ em à?”

Nguyễn Khê không quay đầu lại, trực tiếp đáp lại anh ta: “Ừ, niềm tự hào của ba mẹ tôi đấy.”

Hứa Chước hỏi tiếp: “Thế trước đây em vẫn luôn ở dưới quê à?”

Nguyễn Khê quay đầu lại nhìn anh ấy: “Dò la tôi à?”

Hứa Chước cười: “Chút chuyện này không tiện hỏi sao?”

Nguyễn Khê nhìn anh ấy: “Dò la cũng vô dụng thôi, tôi không làm bạn với kẻ côn đồ đâu.”

Vẻ mặt của Hứa Chước cứng đờ, hồi lâu sau mới nói: “Em nói tôi là kẻ côn đồ á?”

DTV

Nguyễn Khê nhìn anh ấy: “Ở trong trường không lo học tập mà còn hút thuốc đánh nhau đều là tên côn đồ cả.”

Hứa Chước: “...”

Đang lúc anh ấy không biết nói cái gì để phản bác thì Diệp Thu Văn đã phát biểu xong bước xuống bục, đổi cho đại diện học sinh nam lên.

Nghe thấy tên của đại diện học sinh nam, Nguyễn Khê giật nảy, trong miệng vô thức lặp lại: “Lục Viễn Chinh...”

Hứa Chước nhìn cô: “Sao thế? Em muốn làm bạn với cậu ta à, người ta đã có chủ rồi.”

Nguyễn Khê lại quay đầu nhìn anh ấy.

Anh ấy nói: “Chính là đại diện học sinh nữ lúc nãy, chị gái của em đấy.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK