Trong lòng khi nhớ đến chuyện này, Nguyễn Khê và Lăng Hào còn đi nhanh hơn lúc đến.
Khi đến còn nhìn phong cảnh bên đường, lúc về đã không còn suy nghĩ nào khác ngoài việc muốn về nhà thật nhanh.
Thôn Kim Quan.
Nhìn thấy mặt trời sắp lặn, Nguyễn Dược Tiến ở dưới ruộng lau mồ hôi trên trán, thu dọn đồ đạc rồi trở về nhà ông thợ may. Vào sân đem nông cụ đặt vào góc tường sau đó chào hỏi ông thợ may rồi chuẩn bị về nhà.
Ông thợ may không giữ anh lại, chỉ phất tay rồi kêu anh đi.
Nguyễn Dược Tiến nén uất ức trong bụng, nhịn không được hiện ra trên mặt sau đó nín thở rồi quay người đi ra khỏi cổng sân.
Sau khi ra ngoài, sắc mặt anh ấy thay đổi ngay lập tức, lẩm bẩm chửi rủa: “Lão già c.h.ế.t tiệt, thảo nào không lấy được vợ.”
Đi bộ về đến nhà ngồi xuống ăn cơm, hơi thở trong lòng anh vẫn chưa nguôi đi.
Tôn Tiểu Tuệ bỏ rau vào nồi canh rồi quay qua hỏi anh: “Hôm nay như thế nào? Ông nhà may dạy cho con cái gì rồi?”
Nguyễn Dược Tiến cầm bát và nói: “Còn kêu con làm việc ở nhà ông ấy cả ngày, ruộng đất trong nhà cái gì mệt đều kêu con làm, không cho con đụng vô máy may. Mẹ nói xem dạy cái gì?”
Tôn Tiểu Tuệ cau mày: “Còn kêu con làm việc nhà?”
Hôm qua đã làm việc hết nửa ngày, lẽ nào hôm nay vẫn chưa bắt đầu dạy nghề sao?
Nguyễn Dược Tiến nói: “Ông ấy cố tình chơi con đó, bắt đi nhặt trứng mà không dạy nghề, còn luôn kêu con phải làm hết việc này đến việc khác. Nếu như ngày mai còn không dạy, con sẽ đi đến Ủy ban cách mạng của lữ đoàn để tìm bí thư của họ.”
Ngược lại Tôn Tiểu Tuệ rất bình tĩnh: “Con đừng tức giận mà xúc phạm ông ấy, có thể sẽ không có nơi nào để học nghề nữa, tìm bí thứ cũng không có tác dụng gì. Ông ấy càng tức giận thì sẽ càng không dạy nghề cho con, chẳng qua cũng chỉ là đi nhặt trứng mà thôi.”
Nguyễn Trường Quý ở bên cạnh nói: “Mẹ con nói đúng đó.”
Nguyễn Dược Tiến hít một hơi thật sâu rồi cắn môi, tức giận đến mức giống như muốn cắt nát đầu ông thợ may.
Sau một ngày mệt mỏi, tối nay Nguyễn Dược Tiến đã ngủ rất sớm.
Sau khi chìm vào giấc ngủ anh bắt đầu một giấc, trong mơ ông thợ may biến thành con chuột trên cánh đồng. Anh vác một cây búa lớn đập con chuột, đập một cách chính xác cho đến khi đầu óc ông thợ may choáng váng.
Đánh đến mức sảng khoái, anh đứng trên cánh đồng vác chiếc búa rồi cười thật to.
Khi đang cười vui vẻ thì bỗng nhiên bị tát vào mặt, làm cho tỉnh dậy.
Anh bị đánh đến nỗi sửng sốt, vội vàng mở mắt ra rồi ngồi dậy, vẻ mặt có chút sững sờ.
Nhìn thấy Nguyễn Trường Sinh đang nằm ở đầu giường bên kia, nói bằng giọng điểu rất hung hăng: “Nửa đêm rồi cười cái búa.”
Trong nhà phòng và giường đều có hạn nên phải anh ở cùng một phòng với Nguyễn Dược Hoa và Nguyễn Trường Sinh.
Bình thường thì anh và em trai ngủ cùng một đầu còn Nguyễn Trường Sinh thì một mình ngủ ở đầu còn lại.
Bị đánh thức từ một giấc mơ đẹp là một việc thực sự rất khó chịu nhưng anh nhìn Nguyễn Trường Sinh thì co rút bản thân mình, anh cũng biết chú năm mình rất giỏi đánh nhau nhưng không dễ bị trêu chọc cho nên không dám nổi giận, gục đầu xuống rồi đi ngủ tiếp.
Sau khi ngủ một giấc đến sáng hôm sau tỉnh dậy, đi rửa mặt trong trạng thái loạng choạng.
Sau khi ăn cơm xong đi đến nhà ông thợ may với cảm giác giống như sắp xuống mồ.
Anh cho rằng hôm nay ông thợ may còn hành hạ mình thêm một ngày nữa nhưng kết quả không ngờ rằng hôm nay đến nhà ông thợ may, ông thợ may lại không kêu anh làm việc nữa mà hỏi anh: “Cậu muốn học nghề trước hay là muốn làm trực tiếp trên máy?”
Điều này cần phải nghĩ?
Nguyễn Dược Tiến nói thẳng: “Đương nhiên là trên máy rồi.”
Anh đã bỏ rất nhiều công sức để học nghề chính là để học máy may, chỉ có ông thợ may của anh là có máy may.
Nếu như muốn học nghề, anh có thể học ở bất cứ đâu? Bà của anh, mẹ của anh ai mà không biết một chút may vá chứ?
Còn nữa việc xỏ kim đều là những việc phụ nữ làm, làm sao anh có thể học cái đó được?
Ông thợ may không nói gì nhiều, trực tiếp dẫn anh đến phòng chính.
Ông ấy đến trước máy may rồi ngồi xuống, đưa tay kéo chỉ trên rút chỉ dưới rồi sau cùng tháo kim ra, nhìn Nguyễn Dược Tiến nói: “Tôi chỉ chỉ một lần, học không được sẽ không dạy lần hai.”
DTV
Nguyễn Dược Tiến im lặng nuốt nước bọt, rồi nói: “Chỉ dạy…một lần?”
Ông thợ may ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào anh, ánh sáng đặc biệt nổi bật: “Không phải cậu nói cậu rất thích hợp thợ may mà, có thể kế thừa tay nghề của tôi mà? Tôi đều dạy học trò đều như vậy, chỉ dạy một lần không dạy lần thứ hai.”