Cùng vì ông ta không ôm hy vọng nên mới không ngăn Tôn Tiểu Tuệ đi mượn trứng gà.
Ông ta thực sự muốn phản đối, không để Nguyễn Dược Tiến đi nhận người ta làm thầy.
Ông ta không can ngăn, chỉ nói: “Được, tôi không nói gì cả, Dược Tiến đừng làm ba mất mặt đó nhé. Mẹ con vì co mà hao phí không ít tâm tư đâu đó, coi như vì mẹ con, con phải học nghề này cho tốt.”
Nguyễn Dược Tiến nín thở gật đầu: “Con sẽ học được.”
Nguyễn Trường Quý vỗ bả vai anh ta: “Có lòng tin là được!”
Buổi chiều Tôn Tiểu Tuệ và Nguyễn Trường Quý cùng nhau đi làm việc, Nguyễn Dược Hoa đi chơi cùng đám trẻ con, Nguyễn Dược Tiến thì lại từ mình mang theo rổ trứng gà đi tới nhà ông thợ may.
Anh ta đến không đúng lúc, ông thợ may đã khóa cửa ở trong nhà nghỉ trưa.
Anh ta gõ cửa một lúc lâu bên trong cũng không có ai trả lời, để trứng gà xuống, ngồi ở cửa đợi đến thời điểm.
Đợi đến khi không có gì làm, anh ta nhặt mấy cục đá nhỏ vào trong tay, tung đi tung lại, sau đó lại tung đi.
Không biết chờ được bao lâu, nghe thấy có tiếng chốt cửa truyền ra từ bên trong, anh ta vội cầm rổ đứng lên. Xoay người đối mặt với cửa lớn, đợi đến khi cửa mở ra, đúng lúc anh ta đối mặt với ông thợ may.
Nguyễn Dược Hoa đi vào theo sau ông ấy, mang theo rổ trứng, nói: “Ông cụ Tống, ông suy nghĩ thêm một chút đi, cháu thực sự thật lòng muốn học nghề mới tới tìm ông. Cháu mang nửa rổ trứng gà này tới cho ông, trong nhà tích góp được đó ạ.”
Ông thợ may ngồi lên xích đu, liếc nhìn anh ta một cái: “Cậu không làm thợ may được, đừng ở đây làm tốn thời gian của tôi, tranh thủ thời gian làm gì đi, nhân cơ hội tâm trạng bây giờ của tôi đang tốt, nói chuyện còn dễ nghe.”
Nguyễn Dược Tiến không phục: “Ông còn chưa dạy tôi, sao ông biết được tôi không làm thợ may được chứ? Nguyễn Khê có thể làm thợ may sao? Không phải ông thấy cô ta là con gái, vẻ ngoài xinh đẹp, lại ngoan ngoãn dẻo miệng nên mới nhận cô ta đó chứ?”
Ánh mắt ông thợ may trùng xuống, nhìn chằm chằm vào Nguyễn Dược Tiến.
Thấy ông ấy không mở miệng mắng mà chỉ dùng ánh mắt đó nhìn mình chằm chằm, Nguyễn Dược Tiến lập tức nổi da gà, tóc gáy dựng hết cả lên, hơi thở cũng trở lên nặng nề.
Ông thợ may không hề lớn tiếng mắng mỏ anh ta, chợt mở miệng nói: “Có vẻ cậu rất xem thường con nhóc đó nhỉ.”
Nguyễn Dược Tiến điều chỉnh lại hơi thở, mở miệng nói: “Không phải cháu xem thường cô ta, vốn dĩ cô ta cũng không có tài cán gì. Con gái mà, có thể có bản lĩnh gì được chứ, cùng nắm thì chỉ có thể ở nhà may vá nấu cơm, nhưng đến cả may vá cô ta cũng không làm được.”
Ông thợ may khẽ cười: “Nghe lời này của cậu, có vẻ cậu hiểu rất rõ nó nhỉ.”
Nguyễn Dược Tiến: “Cô ta là em họ cháu, từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên, đương nhiên cháu...”
Nói tới đó anh ta chợt nhớ tới lời Tôn Tiểu Tuệ, Tôn Tiểu Tuệ nhắc nhở anh ta không được nói về gia đình hay ba mẹ mình, vì trước đó Tôn Tiểu Tuệ đã từng hiểu lầm Nguyễn Khê, ấn tượng trong lòng ông thợ may có lẽ sẽ không tốt, sợ ảnh hưởng đến việc học hành của anh ta.
Anh ta lập tức muốn cắn mất lưỡi của mình luôn.
DTV
Nhưng ông thợ may vẫn nhìn anh ta chằm chằm, không có biểu hiện gì, chỉ nói: “Hóa ra là như vậy sao...”
Trong lòng Nguyễn Dược Tiến thầm thở phào, nghĩ rằng có thể vốn dĩ ông thợ may đã không coi chuyện xảy ra trước đó là chuyện gì to tát, không nhớ rõ Tôn Tiểu Tuệ là mẹ anh ta, dù sao tuổi tác của ông ấy cũng lớn như vậy, đã hơn bảy mươi tuổi, trí nhớ không tốt cũng là chuyện bình thường.
Anh ta ổn định lại hơi thở, nói tiếp: “Là như vậy đó ạ.”
Ông thợ may nằm trên xích đu: “Vậy được rồi, cậu để trứng gà xuống, đi vào trong nhà vệ sinh quét dọn một chút, dọn dẹp sạch sẽ từ trong ra ngoài, mấy ngày không có ai quét dọn rồi, bẩn quá rồi.”
Nguyễn Dược Tiến muốn vui vẻ nhưng lại không dám, nín thở xác nhận: “Ông đồng ý dạy cho cháu sao?”
Ông thợ may: “Đương nhiên là đồng ý rồi, cậu thông minh như vậy, nếu tôi không dạy dỗ cho cậu thì không phải tôi là người thiệt sao? Vừa khéo cậu có thể thi đấu với con nhóc Nguyễn Khê kia một lần, xem hai người ai học giỏi hơn... Chắc có lẽ cậu sẽ không thua một đứa con gái đấy chứ?”
Nguyễn Dược Tiến không nghe ra ý bên trong lời nói của ông thợ may, lập tức cười, nói: “Chắc chắn sẽ không đâu ạ!”