Trên bàn cơm vẫn là chủ đề trò chuyện của người lớn.
Nói mãi nói mãi rồi nói đến chuyện buổi tối ở thế nào, chỗ ở trong nhà có hạn, Nguyễn Chí Cao và Nguyễn Trường Quý bàn bạc để Nguyễn Dược Tiến và Nguyễn Dược Hoa đêm này đến phòng ông ngủ dưới đất, nhường phòng cho Nguyễn Trường Phú và Phùng Tú Anh ở.
Trong nhà không có phòng nào khác, Phùng Tú Anh tò mò hỏi: “Tiểu Khê và Tiểu Khiết ở đâu?”
Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết không nói, nhưng Nguyễn Thúy Chi lên tiếng nói: “Em và Tiểu Khê, Tiểu Khiết có chỗ ở, chị dâu chị đừng lo lắng. Mọi người yên tâm ở lại đây đi, mặc kệ bọn em.”
Họ đã rất nhiều năm không trở về, về đây xem như là khách đương nhiên chỉ có thể nghe theo sắp xếp.
Vì vậy Phùng Tú Anh nói: “Được.”
Buổi tối, Nguyễn Trường Phú và Phùng Tú Anh đánh răng rửa mặt xong định lên giường thì con trai út Nguyễn Hồng Binh đã ngủ say.
Xung quanh rốt cuộc yên tĩnh lại, Phùng Tú Anh nhắc đến Nguyễn Khê với Nguyễn Trường Phú, chỉ nói: “Anh có nhìn ra không, Tiểu Khê nó trách chúng ta, trở về nửa ngày nó không gọi được một tiếng cha mẹ, thậm chí cũng không nói chuyện với chúng ta.”
Nguyễn Trường Phú lên giường nói: “Đến khi về thành phố, rồi từ từ bù đắp cho nó vậy.”
Phùng Tú Anh hít một hơi rồi nằm xuống: “Cũng chỉ có thể như thế.”
Lần này họ tranh thủ trở về, ngoại trừ tham dự hôn lễ của Nguyễn Trường Sinh còn có một mục đích chính khác là đón Nguyễn Khê vào thành phố. Trước tết đã xin được căn nhà lớn hơn nên bây giờ có điều kiện để đón cô về.
Sau khi đón về thành phố, lại từ từ bồi dưỡng tình cảm, từ từ bù đắp cho cô những thiệt thòi trong những năm này.
Dưới cùng một bầu trời đêm, Nguyễn Thúy Chi, Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết đến tiệm may rửa mặt xong cũng chuẩn bị đi ngủ.
Nguyễn Khiết luôn khó ngủ, mấy hôm nay lại mệt vì thế nằm trên giường không bao lâu đã ngủ mất.
Nguyễn Thúy Chi nằm một lúc không thấy buồn ngủ, liền mở miệng nói với Nguyễn Khê: “Tiểu Khê, cháu có ngủ không, nếu không ngủ thì cô ba muốn nói vài lời với cháu.”
Nguyễn Khê còn chưa ngủ, cũng biết cô ấy muốn với cô chuyện của cha mẹ, nên chỉ đáp: “Cô ba cô nói đi ạ.”
Nguyễn Thúy Chi hít nhẹ một hơi, trước hỏi cô: “Có phải trong lòng cháu trách cha mẹ cháu không?”
Nguyễn Khê ngẫm lại biểu hiện của mình ngày hôm nay, mặc dù trong lòng cô thực sự không oán trách, chỉ cảm thấy đồng cảm và đau lòng cho nữ phụ trong nguyên tác, nhưng cô im lặng một lúc, lựa chọn trả lời đơn giản: “Có một chút ạ.”
DTV
Trách thì trách thôi, trách cũng là bình thường, lẽ nào không nên trách ư?
Mang oán trách còn tốt hơn là ấp ủ mong đợi và ảo tưởng, chí ít cũng sẽ không có bất cứ thất vọng nào.
Nguyễn Thúy Chi có được đáp án lại nói: “Cha mẹ cháu để cháu ở quê nhiều năm mặc kệ không hỏi han, cô biết trong lòng cháu khó chịu, đổi lại là người khác cũng sẽ khó chịu, là cô cô cũng trách cho nên cô cũng không khuyên cháu thông cảm cho họ, hay tìm cớ gì cho họ, cô chỉ muốn nói với cháu nhất thiết đừng vì đánh cược mà làm chuyện ngu ngốc có biết không?
Nguyễn Khê nghe ra được ý nghĩa đại khái trong lời nói của Nguyễn Thúy Chi, tiếp lời nói: “Cô ba, hôm nay cháu không đánh cược, cháu đã rất nhiều năm không gặp họ, gần như là chưa từng ở chung, cháu không có cách nào gọi được cha mẹ, cũng không có cách nào đối xử với họ như cha mẹ được, trong cuộc sống của cháu chỉ có ông bà nội.”
Nguyễn Thúy Chi có thể hiểu được lời của Nguyễn Khê, cô ấy cũng chỉ sợ Nguyễn Khê sẽ làm chuyện ngu ngốc cho nên mới nói trước với cô những lời này.
Cô ấy tiếp tục nói: “Cô đoán, lần này họ trở về rất có thể sẽ đưa cháu vào thành phố. Cháu đừng vì không có tình cảm với họ, trách họ chưa từng quan tâm cháu mà không muốn đi. Cháu nghe lời cô ba, nhất định phải đi. Người đi đến nơi cao nước chảy về chỗ thấp, có cơ hội đi ra ngoài thì nhất định phải đi, đừng ở lại trong núi. Vào thành phố, cháu có thể sống một cuộc sống hoàn toàn khác. Còn ở lại nơi này, tốt lắm cũng chỉ gả vào thị trấn, cả đời này cũng chỉ như thế. Cha mẹ cháu đã có điều kiện đưa cháu đi thì cháu nên nhìn xa một chút, đi theo họ.”
Nguyễn Khê nghe xong không hề do dự đáp: “Cô ba, cháu biết.”
Nguyễn Thúy Chi thấy Nguyễn Khê nói chuyện cực kỳ bình tĩnh, nghe ra không có chút cảm xúc hay oán trách nào, cô cũng yên tâm hơn. Cô ấy biết, con bé Nguyễn Khê này không phải người đầu óc hồ đồ, suy nghĩ mọi chuyện có khi còn sáng suốt hơn cả cô.