Nguyễn Khê nói: “Bọn con sẽ không làm vậy.”
Nguyễn Trường Phú nhìn cô một lúc rồi đi gật đầu: “Cứ như vậy đi, ba đỡ mất thời gian sắp xếp ổn thoả cho mấy đứa đi học nhóm tập đọc. Các con muốn học cái nào thì tự mình chuẩn bị đi, ba cũng không phải quản nhiều nữa.”
Nguyễn Khê: “Cảm ơn bác.”
Những lời cô nói đều là thật lòng, Nguyễn Trường Phú nghe vậy sắc mặt cũng thấy đổi một chút.
Ánh mắt ông nhìn Nguyễn Khê theo bản năng cũng dịu đi vài phần: “Ăn cơm đi!”
Nói hai câu ông lại đi chuyển sự chú ý lên người Diệp Thu Văn: “Thu Văn, tối hôm qua còn ngủ cùng phòng với Thu Dương, không ngủ được à? Nếu thật vậy thì xin nghỉ học một buổi để ở nhà nghỉ ngơi đi!”
Diệp Thu Văn mở miệng ra định nói chuyện thì lời chưa kịp ra đã bị Nguyễn Thu Dương dùng giọng mũi chặn họng: “Chị cả đi ngủ rất sớm, con gọi chị ấy còn không tỉnh, thật sự không cần phải nghỉ học đâu cha. Thật ra đêm qua con lại lo lắng quá nên mất tự nhiên. Cả một đêm không chợp mắt được, mệt c.h.ế.t con rồi!”
“…”
Mặt của Diệp Thu Văn lập tức đỏ lên.
Đêm qua cô ta đã xác nhận rằng Nguyễn Thu Dương đã ngủ thì mới ngủ. Ai ngờ căn bản Nguyễn Thu Dương không hề ngủ. Cô ta không ngủ cũng không sao nhưng trong trường hợp này lại nói ra mấy lời này, này là muốn g.i.ế.c c.h.ế.t cô rồi!
Nguyễn Thu Dương đúng là heo!
Đương nhiên tất cả mọi người trên bàn đều nhìn về phía cô ta ngay lập tức. Nguyễn Hồng Quân chớp mắt nói: “Chị cả, không phải chị nói rằng chị không thể ngủ cùng phòng với người khác sao? Thì ra trước giờ là chị nói dối mọi người?”
Diệp Thu Văn gằn giọng viện cớ: “Chắc tại hôm qua chị quá mệt mỏi.”
Nguyễn Thu Nguyệt đầy vè ngây thơ hỏi: “Nhưng hôm qua chị nói với cha mẹ là mình đã nghỉ ngơi trong ngày rồi, buổi tối nghỉ ngơi một lát là được mà? Tại sao trong ngày đã nghỉ ngơi mà đêm đến còn mệt nhỉ?”
Diệp Thu Văn: “…”
Ngay cả vùng da dưới lông mi cũng đỏ lên.
Nguyễn Hồng Quân là một tên ngốc, cậu bé lại dùng chiếc đũa chỉ vào Diệp Thu Văn nói tiếp: “Chị cả đừng chống cự vô ích nữa! Chị mau nói thật đi có phải từ trước đến nay chị vẫn luôn nói dối bọn em không? Nhất định là không phải không ngủ được!”
Thấy không khí trên bàn sắp trở nên vô cùng xấu hổ, khuôn mặt của Diệp Thu Văn đỏ đến mức gần như rỉ máu.
Lúc này, Nguyễn Thu Dương nhận ra những gì cô ta nói, cái này là vì cô ta buồn ngủ quá nên mất khôn!
Vì thế cô ta vội vàng sửa lại: “Con nói sai rồi! Tối qua chị cả không ngủ!”
Nguyễn Hồng Quân lại dùng chiếc đũa chỉ về phía cô ta: “Nguyễn Thu Dương, em còn không biết chị đang nói dối sao, em liếc mắt cái là thấy rồi! Đồng chí thân mến, chị có biết nói dối là một phẩm chất cực kì xấu và cuối cùng nó sẽ hủy hoại cuộc sống của người nói không?”
Nguyễn Trường Phú thấy phiền quá, giơ tay đánh lên đầu cậu bé một cái.
DTV
Nguyễn Hồng Quân không dám lải nhải nữa, cậu lập tức cúi đầu húp một ngụm cháo lớn, ngay cả mặt cũng không dám ngẩng lên.
Nguyễn Trường Phú nói: “Ăn cơm đi! Cơm nước xong thì cút đi học!”
Diệp Thu Văn đỏ mặt cúi đầu, sau đó từ từ đặt đôi đũ trong tay xuống, giọng nói nhỏ như tiếng muỗi kêu nói: “Cha mẹ, con ăn no rồi. Con đi học trước đây.”
Nói xong, cô ta không đợi Nguyễn Trường Phú và Phùng Tú Anh trả lời đã đứng khỏi ghế.
Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết liếc mắt nhìn nhau, tật xấu mắc cỡ của cô ta lại tái phát rồi, cô hắng giọng một cách nặng nề.
Ăn sáng xong, ngoài Phùng Tú Anh, Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết ra thì người trong nhà đều lục tục ra ngoài, Nguyễn Trường Phú đi làm, những người khác đi học, học cấp một, cấp hai, cấp ba đều phải ra khỏi khu tập thể, Nguyễn Hồng Binh học mẫu giáo thì vẫn ở trong khu tập thể.
Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết tạm thời chưa đi học, cũng không có việc gì khác nên ở nhà.
Cả buổi sáng Phùng Tú Anh đều vội vội vàng vàng, không rảnh tay một lúc nào. Đầu tiên là dọn vệ sinh tầng trên tầng dưới, sau đó phơi thảm, giặt quần áo cho cả nhà rồi đi mua thức ăn, lúc ngơi tay thì đã đến trưa.
Quần áo caủa Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết đương nhiên không cần bà ta giặt, phòng cũng không cần bà dọn. Hai người tự giặt quần áo của mình rồi phơi lên cho khô, cũng không đi mua thức ăn cùng Phùng Tú Anh mà về phòng trên lầu nghỉ ngơi.
Lên lầu, vào phòng, đóng cửa lại, ngồi xuống, có thể nói chuyện nhẹ nhàng.
Nguyễn Khiết nắm tay Nguyễn Khê nói: “Ôi trời ơi, nói không ngủ được khi ở cùng phòng với người ta rõ ràng là gạt người. Vừa rồi thực sự là xấu hổ, nếu là em thì em sẽ tìm một cái lỗ để chui xuông cả đời không lên nữa.”