Cho nên cô ấy suy nghĩ rồi nói: “Cháu đã biết thì có thể giả vờ thân thiết một chút.”
Nguyễn Khê không muốn giả vờ bèn nói: “Cháu cảm thấy không cần thiết.”
Nguyễn Thúy Chi ngờ vực: “Vì sao?”
DTV
Nguyễn Khê nói: “Cháu phải để họ biết, họ đã gây nên tổn thương rất lớn cho cháu, họ nợ cháu. Nếu cháu giả vờ như không có chuyện gì, thậm chí tạo ra cho họ ảo tưởng rằng cháu sống ở quê rất tốt, không hề oán trách họ thậm chí còn thông cảm cho khó khăn của họ, vậy thì có phải họ sẽ không cảm thấy nợ gì cháu, thậm chí sẽ không thương cháu hay không?”
Nguyễn Thúy Chi im lặng suy nghĩ giây lát: “Cô không nghĩ đến mức này, quả thực có khả năng.”
Suy cho cùng, đứa trẻ biết khóc mới có sữa uống.
Nguyễn Khê hít nhẹ một hơi nói: “Cô ba, cô yên tâm đi, trong lòng cháu có tính toán.”
Mặc dù cô suýt quên đi bước ngoặt cuộc đời mình ở tuổi mười sáu, nhưng chủ kiến trong lòng chưa từng thay đổi. Chỉ cần Nguyễn Trường Phú và Phùng Tú Anh trở về đón cô, cô sẽ đi theo họ vào thành phố, cô không chỉ đi một mình mà còn muốn dẫn Nguyễn Khiết đi theo cùng.
Trong lòng cô biết rất rõ, một đứa con gái bị vứt bỏ ở quê như mình sẽ không có địa vị hay trọng lượng gì trong lòng họ, càng không có tình cảm để làm chỗ dựa. Thứ cô có thể sử dụng cũng chỉ là những gì họ nợ cô trong những năm qua.
Trước mắt mà nói, tâm lý mắc nợ của họ đối với cô càng nặng thì càng sẽ thỏa mãn yêu cầu của cô.
Cô muốn dùng cơ hội lần này để đưa Nguyễn Khiết đi ra cùng.
Nếu ở lại trong núi, Nguyễn Khiết sẽ không thể đi học cấp hai được, bởi vì trên núi cực kỳ khan hiếm các loại tài nguyên, nhất là sách giáo khoa, em ấy cũng sẽ không được học nội dung sách giáo khoa cấp hai, căn bản không có cách nào tham gia kỳ thi đại học.
Hơn nữa trên núi không có trường học cũng không có ai đi học, nên xác xuất cao là tin tức về việc thi đại học trở lại sẽ không đến được. Đến lúc ấy nếu tin tức không đến được thì em ấy phải tự đi vào thị trấn hỏi thăm, chạy gãy chân không nói mà càng không thể đảm bảo được giữa chừng sẽ không xảy ra vấn đề.
Nếu đã có thể có điều kiện tốt hơn, có thể có lớp học có giáo viên để cô và Nguyễn Khiết yên tâm đi học, có thể dễ dàng đăng ký tham gia thi khi kỳ thi tuyển sinh đại học khôi phục, cô đương nhiên sẽ không lựa chọn ở lại trong núi để làm khó mình.
Tiếp tục ở lại trên núi, Nguyễn Khiết chắc chắc sẽ lỡ dở, hơn nữa sẽ trở thành công cụ hút m.á.u của Tôn Tiểu Tuệ.
Cô đưa em ấy đi học lâu như vậy, đã cho em ấy cơ hội, đương nhiên phải dẫn em ấy đi cùng để thực hiện lời đã hứa.
Nguyễn Thúy Chi không biết cô còn có suy nghĩ này, nhưng thấy cô có chủ kiến, cô ấy cũng không suy nghĩ quá nhiều. Trong lòng yên ổn lại, mắt chớp chớp mi mắt trở nên nặng nề, nghiêng đầu liền ngủ.
Rạng sáng, tiếng gà gáy đã phá tan sự yên tĩnh của xóm núi.
Nguyễn Trường Phú quen dậy sớm, nghe thấy tiếng gà gáy lập tức bật dậy.
Lưu Hạnh Hoa cũng dậy sớm, sau khi Nguyễn Trường Phú đánh răng rửa mặt xong, bà gọi Nguyễn Trường Phú đến bên cạnh, vừa băm cỏ lợn vừa nói với ông ta: “Hôm qua mẹ sợ các con mệt quá nên có những lời không nói, con là cán bộ mẹ cũng phải hỏi con, lần này các con trở về có dẫn Tiểu Khê vào thành phố không? Kéo dài mãi mấy năm nay rốt cuộc chuyện này thế nào?”
Năm đó khi Phùng Tú Anh nhận được thư thì dọn dẹp hành lý đi theo bộ đội, nói rằng điều kiện bên đó không cho phép, trước tiên phải để Tiểu Khê ở lại nhà. Đợi bà ta đến bên kia ổn định xong, điều kiện cho phép sẽ lập tức trở về đón Nguyễn Khê.
Kết quả là kéo dài hết năm này sang năm khác, kéo dài mãi cho đến bây giờ.
Chuyện này bây giờ Nguyễn Trường Phú đã xác định, đương nhiên nói với Lưu Hạnh Hoa: “Mẹ, lần này con và Tú Anh trở về chủ yếu là để dẫn Tiểu Khê đi. Không phải trước đây điều kiện luôn không cho phép sao, bây giờ đã có điều kiện rồi.”
Lưu Hạnh Hoa nghe thấy lời này thì yên tâm, nhìn Nguyễn Trường Phú nói: “Tiểu Khê là một tay mẹ nuôi lớn, là mẹ cưng chiều nuôi nấng, không thua kém gì những đứa con kia của con, mẹ cần phải nói rõ ràng với con rằng dẫn Tiểu Khê đi, các con phải đối xử tốt với con bé. Nếu nó ở đó bị uất ức thì mẹ sẽ tính sổ với con. Nếu không phải cuộc sống ở trong núi khó khăn không thể tìm được nhà chồng tốt, thì mẹ cũng sẽ không để con đưa con bé đi đâu. Để con đưa đi chính là để cho cuộc sống của con bé tốt hơn.”