Nguyễn Khê nói: “Chỉ cần không phải Tạ Đào là được.”
Trước đó đã ầm ĩ một trận, mặt mũi hai nhà đều không dễ nhìn. Lúc ấy sau khi ầm ĩ với nhau xong, Nguyễn Thúy Chi chắc chắn sẽ bị người ta lấy ra làm đề tài nhiều chuyện. Bọn họ xem thường Nguyễn Thúy Chi như vậy, bây giờ lại kết thông gia, như vậy không thấy khó chịu sao?
Nguyễn Thúy Chi xoay người: “May mà ầm ĩ trước khi đính hôn, nếu cứ mơ mơ hồ hồ mà đính hôn thì mới thật sự khó chịu. Trước khi đính hôn vỡ lở ra, bây giờ coi như quên đi, cũng không ảnh hưởng gì.”
Nói rồi cô ấy lại không nhịn được suy nghĩ: “Tiểu Khê, cháu nói xem, Tiểu Ngũ có thể nào lại gặp một người vẫn ghét bỏ cô hay không?”
Nguyễn Khê nắm tay cô ấy: “Yên tâm đi, sẽ không đâu, cô nhìn thái độ của nhà họ Tạ là biết.”
Nguyễn Thúy Chi ngẫm lại theo lời Nguyễn Khê, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Quả thật trước đó nhà họ tạ xem thường cô ấy như vậy, nhưng bây giờ cũng có thể ba phen bốn bận ăn nói khép nép tìm đến, muốn cùng Nguyễn Trường Sinh bàn bạc lại chuyện kết hôn. Điều đó đã nói rõ sự tồn tại của cô ấy không ảnh hưởng đến hôn nhân của Nguyễn Trường Sinh.
Không chỉ không ảnh hưởng, có thể còn giúp Nguyễn Trường Sinh có thêm điểm.
Nghĩ như vậy, trong lòng lập tức cảm thấy thoải mái hơn, Nguyễn Thúy Chi nhất thời không ngủ được, lại hỏi Nguyễn Khiết: “Tiểu Khiết, hôm nay cháu có nhìn thấy cô gái đến tìm chú năm của cháu không? Không phải cái cô mặc đồ trắng, mà là cái cô mặc đồ đỏ ấy.”
Nguyễn Khiết nằm lắc lắc đầu, nói: “Cháu không thấy, nhưng có người thấy được, bảo là trông rất đẹp, rất xứng đôi với chú năm. Còn nói cô gái này không giống người ở trông thôn, nhìn rất phóng khoáng và rất tây.”
Nguyễn Khê cười khẽ: “Nói không chừng chú năm căn bản không theo đuổi nổi.”
Nguyễn Khiết: “Nghe ý của bà nội thì lần này chú năm thế tại tất đắc*.”
(*) Tục ngữ để mô tả động lực không thay đổi mà một người nhất định phải đạt được thứ gì đó.
Nguyễn Khê bật cười: “Dùng thành ngữ rất tốt.”
Nguyễn Khiết cũng cười: “Vẫn là nhờ anh Lăng Hào dạy giỏi.”
Ba cô cháu cười nói vui vẻ, buồn ngủ thì lăn ra ngủ.
Sau khi mọi người trong nhà đã ngủ say, Tôn Tiểu Tuệ vẫn còn nằm trên giường trằn trọc trở mình không ngủ được.
Nguyễn Trường Quý bị bà ta trở mình làm tỉnh lại, nhịn không được hỏi: “Sao bà còn chưa ngủ?”
Tôn Tiểu Tuệ cảm thấy không khí trong phòng quá oi bức, ngột ngạt đến nỗi bà ta hít thở cũng không thông, cần phải hít sâu mới thở được. Cho nên bà ta nói: “Nóng muốn chết, có phải trời sắp mưa rồi không, sao vẫn không thấy đổ xuống?”
Nguyễn Trường Quý hít sâu một hơi: “Trời đang đẹp sao lại mưa, tôi thấy bà lại không được thoải mái.”
Tôn Tiểu Tuệ quả thật rất không thoải mái, nhất là gần đây, thỉnh thoảng lại bắt đầu hối hận bản thân mình lúc trước làm ầm ĩ đòi chia nhà. Nếu không chia nhà thì cuộc sống tốt đẹp của nhà họ Nguyễn bây giờ đều có phần của họ, chứ không phải chỉ có thể trơ mắt nhìn xem.
Ở cùng một nhà, suốt ngày nhìn người khác ăn ngon uống say, cảm giác này ai mà chịu nổi?
Nhất là, nếu như bây giờ chưa chia nhà thì cả nhà bọn họ cũng có thể được hưởng thụ!
Bà ta hít sâu một hơi, nói với Nguyễn Trường Quý: “Hôm nay có hai cô gái đến tìm Tiểu Ngũ, ông biết không?”
Nguyễn Trường Quý không có thời gian quan tâm đến những chuyện này, chỉ nói: “Tìm thì tìm thôi.”
Tôn Tiểu Tuệ xoay người đối diện với ông ta: “Cái gì mà tìm thì tìm thôi? Chuyện này nói rõ cái gì, nói rõ là bây giờ Tiểu Ngũ đã trở thành miếng bánh ngọt thơm ngon, nói rõ là ngay cả người bên ngoài cũng biết hiện tại cuộc sống của gia đình chú ấy đã tốt hơn!”
Nguyễn Trường Quý buồn ngủ không chịu nổi, giọng điệu không tốt lắm: “Vậy thì sao?”
Tôn Tiểu Tuệ ngập ngừng một hồi, thử thăm dò nói: “Hay là… tìm hai ông bà già hỏi thử… Không chia nhà nữa…”
Nguyễn Trường Quý liền biết suy nghĩ làm bà ta bức bối dạo gần đây là gì.
Trước đó thấy cuộc sống khó khăn thì làm ầm lên đòi chia nhà, bây giờ thấy người ta sống tốt lại muốn gộp trở về.
Không phải ông ta chưa từng hối hận về chuyện này, ngay từ lần đầu tiên Nguyễn Khê mang tiền lương về nhà, ông ta đã bắt đầu thi thoảng hối hận, hối hận vì đã tin vào mấy lời xằng bậy của Tôn Tiểu Tuệ. Sau đó cuộc sống ngày càng khó khăn, việc gì cũng phải do ông ta tự mình gánh vác, ông ta lại càng hối hận.
Nhưng ông ta còn muốn giữ mặt mũi, Nguyễn Trường Quý hít nhẹ một hơi rồi nói: “Chừa cho mình chút thể diện đi.”
Tôn Tiểu Tuệ lại nói: “Chừa lại làm gì chứ? Có ăn được không?”
“…”
Tôn Tiểu Tuệ: “Lúc trước chỉ cần tôi còn muốn thể diện, sợ bị người ta chỉ trích thì có thể làm ầm lên đòi chia nhà à?”
DTV
“…”