Mục lục
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ba người vừa đi dạo vừa trò chuyện, Nguyễn Khiết sau khi thả lòng thì nói cũng nhiều hơn. Trong lòng cô ấy vẫn để ý đến chuyện của Diệp Thu Văn, thế nên hỏi Nguyễn Thu Nguyệt: “Nhà bọn em có phải đều là Diệp Thu Văn nói mới được tính hả?”

Nguyễn Thu Nguyệt nhìn Nguyễn Khiết nói: “Không phải, cha em nói mới được tính.”

Nhưng một lúc sau cô bé lại nói thêm một câu: “Nhưng Diệp Thu Văn như mặt trời của gia đình em vậy, tất cả mọi người đều vây quanh chị ta.”

Nguyễn Khiết không hiểu: “Tại sao vậy?”

Nguyễn Thu Nguyệt nói: “Em không biết, dù sao thì vẫn luôn là như vậy. Cha của em làm việc rất bận rộn, có nhiều lúc không ở nhà, mấy chuyện nhỏ lặt vặt cũng không mấy để ý. Mẹ em bình thường thì có chuyện gì cũng hỏi ý kiến Diệp Thu Văn trước tiên, Nguyễn Thu Dương thì cái gì cũng nghe theo chị ta tất. Diệp Phàm là em trai ruột của chị ta nên đương nhiên cũng nghe theo nốt. Còn tên ngốc Nguyễn Hồng Quân đó thì chỉ biết lén trộm đồ của cha mặc ra ngoài chơi, chẳng có chuyện gì gây gổ với người khác, chuyện trong nhà nó cũng chẳng quan tâm, chẳng có gì để nói cả.”

Nguyễn Khiết lại hỏi: “Nhưng cha mẹ em luôn đưa cho chị ta những đồ tốt nhất trong nhà, bọn em không có ý kiến gì sao?”

Nguyễn Thu Nguyệt nói: “Nguyễn Thu Dương cho rằng đó là điều Diệp Thu Văn xứng đáng có được, chị ấy khen Diệp Thu Văn, giờ nói chị ấy là tín đồ của Diệp Thu Văn thì cũng không khoa trương. Mấy tên con trai Diệp Phàm, Nguyễn Hồng Quân thì thế nào cũng được, không thích so bì, không thích tranh chấp. Chỉ còn lại có mỗi mình em, em nào dám có ý kiến gì, Nguyễn Thu Dương không bắt nạt em là tốt rồi. Nhưng mà em ngày nào cũng bị chị ấy bắt nạt, cũng chẳng có ai giúp em cả, con cái trong nhà quá nhiều, em cũng không phải lớn nhất hay nhỏ nhất nên gần như trở nên vô hình.”

Nguyễn Khê nghe xong thì cười, sau đó hỏi một câu: “Thế bọn em mặc lại quần áo cũ của Diệp Thu Văn à?”

Nguyễn Thu Văn đáp lại: “Đương nhiên là phải mặc rồi, Chị ta mặc xong thì đưa Nguyễn Thu Dương, chị ấy mặc xong thì lại đưa cho em. Quần áo đều không bị rách hỏng nên cũng không thể vứt, dương nhiên là phải mặc vào, không phải còn gửi cho chị nữa sao? Bởi vì quần áo không hỏng, em với Nguyễn Thu Dương trừ lúc tết được may quần áo mới ra, những lúc khác đều không có. Chị ta lại lớn nhất nên cũng hết cách.”

Nói xong cô bé nhìn Nguyễn Khê: “À, em nhớ ra rồi, hồi trước điều kiện trong nhà không được tốt lắm, mẹ có nói qua với bọn em, Diệp Thu Văn và Diệp Phàm có mấy trăm tệ tiền trợ cấp nên mẹ phải đối tốt với họ hơn một chút, bảo bọn em đừng ganh tị và tranh giành, sau này rồi sẽ quen thôi. Thật ra Diệp Phàm không khác bọn em là mấy, chỉ có Diệp Thu Văn là có cuộc sống tốt hơn. Đặc biệt chị ta rất làm dáng, gì mà không được ngủ cùng phòng với người khác nếu không sẽ chẳng thể ngủ được, một bộ quần áo mặc bao lâu thì sẽ không mặc nữa, nếu không cơ thể sẽ ngứa ngáy khó chịu, kem dưỡng da không được loại kém, không thì mặt sẽ mẩn ngứa, trời, nhiều vô kể luôn...”

Nguyễn Khê nghe vậy chỉ cười, còn Nguyễn Khiết nghe xong thì tròn mắt kinh ngạc, cô ấy ở nông thôn từ nhỏ, kiến thức quả có hơi hạn hẹp, nên cô ấy không thể tưởng tượng ra được có người sống cuộc sống như vậy, là công chúa thời xưa sao?

Quả thực khó tưởng tượng, cô ấy sững sờ một lúc mới nói: “Thật hay giả thế?”

Nguyễn Thu Nguyệt quay đầu nhìn cô ấy: “Mọi việc đều là thật cả, nhưng nếu chị hỏi em mấy tật xấu này của Diệp Thu Văn là thật hay là giả thì em không rõ, em cũng không dám nói bừa, dù sao thì chị ta chính là có nhiều tật xấu.”

Nguyễn Khiết nhìn sang Nguyễn Khê.

DTV

Cô chỉ chậm rãi nói: “Đứa trẻ biết khóc sẽ có sữa uống, hơn nữa Nguyễn Trường Phú và Phùng Tú Anh đã tốn rất nhiều tâm tư và sức lực với cô ta, càng cho đi nhiều tình cảm càng sâu đậm, đương nhiên sẽ không để cô ta chịu tủi thân. Mấy đứa trẻ khác trong nhà cũng không có ý kiến gì, đều không tranh với cô ta, vậy nên càng ngày thói quen càng tự nhiên, càng thành lẽ dĩ nhiên.”

Nguyễn Thu Nguyệt nghe xong thì gật đầu: “Chị Cả, em thấy chị nói rất đúng.”

Nguyễn Khê nhịn không được cười khi nghe cô bé gọi tiếng chị cả, lại hỏi cô bé: “Vậy thì thái độ của em đối với cha mẹ như thế nào?”

Quả nhiên Nguyễn Thu Nguyệt thực sự nhìn ra: “Thái độ gì chứ, dù sao bọn họ cũng không thích em, em thì có thể có thái độ gì với bọn họ chứ? Hơn nữa nói thêm chỉ khiến chị đau lòng, so với chị em còn tốt hơn nhiều rồi, chị chắc là hận bọn họ lắm nhỉ?”

Nguyễn Khê thở dài: “Chị với em chả khác nhau là bao, chị cũng không quan tâm. Bọn họ nhiều con như vậy, thêm hay bớt một người như chị cũng chả ảnh hưởng gì, hơn nữa chắc họ sẽ chẳng mong đợi ở chị được mấy, chị phí sức đi ghét bọn họ làm gì.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK