Nguyễn Khê nhớ lại, gật đầu nói: “Hình như là vậy, có vấn đề gì à?”
Nguyễn Thu Nguyệt dựng ngón trỏ lên, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Hơn nữa, mỗi ngày cô ta không chỉ xuống nhà cuối cùng, mà sau khi ngồi xuống còn quay sang hỏi Diệp Thu Văn một câu là, có chỗ nào cảm thấy không khỏe hay không.”
Chuyện này thật ra Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết không nhớ rõ lắm, dù sao cũng không chú ý xem Nguyễn Thu Dương đang làm gì.
Nguyễn Thu Nguyệt là bị Nguyễn Thu Dương ức h.i.ế.p thường xuyên nên mới hình thành thói quan chú ý đến cô ta.
Trong ánh mắt nghi ngờ của Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết, cô bé tiếp tục nói: “Ngày nào em cũng ngồi ăn sáng cạnh Nguyễn Thu Dương, trong nhà này mũi của em là thính nhất, em phát hiện mấy ngày gần đây mùi kem dưỡng da trên người chị ta thay đổi rồi.”
Cuối cùng Nguyễn Khê cũng nghe ra trọng điểm trong câu chuyện này, trong đầu cô hồi tưởng lại những điều Nguyễn Thu Nguyệt vừa nói, một lát sau cô nhìn Nguyễn Thu Nguyệt nói: “Ý của em là… Cô ta trộm kem dưỡng da của Diệp Thu Văn hả?”
Nguyễn Thu Nguyệt giơ ngón cái lên: “Thông minh!”
Cô bé giống như một thám tử nhỏ: “Mũi của em chắc chắn không sai, gần đây Nguyễn Thu Dương dùng cùng loại kem dưỡng da với chúng ta. Hơn nữa, ngày nào cô ta cũng hỏi Diệp Thu Văn có chỗ nào không thoải mái hay không là do cô ta biết kem dưỡng da của Diệp Thu Văn sẽ làm ngứa mặt. Cô ta dùng kem dưỡng da của Diệp Thu Văn, sau đó đổ kem dưỡng da của mình vào thay.”
Nguyễn Khiết nhớ lại: “Nhưng sáng nay Diệp Thu Văn nói cơ thể của cô ta không có chỗ nào không khỏe cả mà.”
Nguyễn Khê quay đầu nhìn cô ấy, không nhịn được bật cười thành tiếng.
Nguyễn Khiết không biết cô cười chuyện gì, ngơ người ra.
Nguyễn Thu Nguyệt lấy tay chỉ vào thái dương, vừa chỉ vừa nói với Nguyễn Khiết: “Chị họ, chị ít nhiều gì cũng phải suy nghĩ một chút chứ.”
DTV
Nguyễn Khiết nắm dây đeo cặp đi về phía trước, mím môi ngẫm lại một lát, sau đó hoảng hốt quay đầu nhìn về phía Nguyễn Thu Nguyệt, có chút háo hức nói: “Chị biết rồi! Diệp Thu Văn nói dối! Kem dưỡng da của cô ấy vốn không gây ngứa!”
Nguyễn Thu Nguyệt gật đầu: “Đúng vậy.”
Nguyễn Khiết đưa tay lên che miệng, ngạc nhiên nói: “Không phải chứ? Rốt cuộc cô ta đã nói dối bao nhiêu chuyện rồi chứ?”
Nguyễn Thu Nguyệt bày ra một tư thế nói: “Em muốn lột cái mặt nạ dối trá đó của cô ta xuống!”
Do trung học tan học có hơi muộn, thế nên như thường lệ, Nguyễn Thu Dương đứng đợi trước cổng trường trung học. Chờ đến khi Diệp Thu Văn bước ra khỏi cửa, cô ta chạy đến ôm lấy cánh tay của Diệp Thu Vãn rồi cùng nhau về nhà.
Hôm nay tâm trạng của cô ta không tốt, gặp Diệp Thu Văn lập tức mắng cho Nguyễn Khê thương tích đầy mình.
Cô ta vừa đi vừa đá mấy hòn đá dưới chân, một bụng oán khí nói: “Chị cả, chị nói xem có phải cô ta khắc em hay không hả? Mặc kệ ở bất cứ chỗ nào, dù cho ở nhà hay trong trường, chỉ cần em gặp phải cô ta, em lập tức gặp phải chuyện xui xẻo.”
Diệp Thu Văn hít một hơi rồi nói: “Không phải đã sớm nói với em rồi hay sao, bảo em đừng trêu chọc cô ta, là do em không nhớ kỹ. Cô ta ngay cả ba cũng dám chọc, làm cho ba tức đến thế, vậy mà em còn dám đụng vào cô ta, chị thật sự là thua em luôn.”
Nguyễn Thu Dương thấy Diệp Thu Văn sắp không còn kiên nhẫn với cô nữa, giọng nói không chút dịu dàng, đành nhếch môi đồng ý: “Được rồi, sau này em sẽ nhớ thật kỹ, về sau tuyệt đối không bao giờ chủ động đi trêu chọc cô ta nữa. Chúng ta cứ bình tĩnh mà đợi, đợi đến một ngày nào đó ba không còn kiên nhẫn nữa mà động thủ đánh cô ta, sau đó đem cô ta về lại quê.”
Diệp Thu Văn liếc cô một cái: “Hy vọng lần này em có thể thật sự kiên định.”
Nguyễn Thu Dương lập tức dơ ba ngón tay lên: “Em thề!”
Đợi đến khi bọn họ về đến nhà thì Nguyễn Hồng Quân và Diệp Phàm cũng về theo sau.
Hiện tại, Nguyễn Hồng Quân đã thẳng thừng không để hai người Diệp Thu Văn và Nguyễn Thu Dương vào mắt, ngẩng cao đầu, ưỡn ngực, cố ý đi trước mặt bọn họ, chẳng những không chào hỏi mà còn nói to một câu: “Chị cả, em vượt qua kẻ thù để đến gặp chị đây!”
Nguyễn Thu Dương: “...”
Cô ta thật sự muốn tiến lên đá c.h.ế.t tên ngốc này!
Diệp Phàm đi theo đằng sau cũng từ bên cạnh bọn họ đi qua.
Nguyễn Thu Dương không quan tâm tên ngốc Nguyễn Hồng Quân kia, nhưng lại đưa tay ôm lấy cánh tay của Diệp Phàm, sau khi tóm lấy xong còn nhìn cậu ấy hỏi: “Anh ba, sao anh cũng ăn cây táo rào cây sung cùng bọn người Nguyễn Khê vậy hả? Chị Thu Văn mới là chị ruột của anh mà.”