Rồi lại xoay đầu sang trái nhìn Lăng Hào, đúng lúc bắt gặp ánh mắt của cậu.
Hai người đều thoáng sửng sốt, sau đó lại ăn ý cùng nhau nở nụ cười, không phát ra tiếng, nhưng độ cong nơi mắt và khóe miệng đều giống nhau.
Nguyễn Khê chống cằm nhìn lên màn chiếu phim, trong lòng thầm nghĩ – Không biết cuộc đời này của mình có phải cũng giống như một bộ phim cũ mang theo hoa tuyết hay không, nhưng cảnh tượng dưới màn chiếu hôm nay sẽ thường là hoài niệm trong những năm tháng dài đằng đẵng sau này.
Sau khi từ thị trấn trở về, Nguyễn Khê và Nguyễn Thúy Chi ở nhà nghỉ ngơi hai ngày, sau khi tinh thần trở lại bình thường thì bắt đầu những ngày bận rộn nhất trong một năm – Kéo máy may đi từ đầu thôn đến cuối thôn, từ thôn này sang thôn khác may quần áo mới cho mọi người.
Bận rộn xong khoảng thời gian trước tết này, trước giao thừa hai ngày hai người họ mới nghỉ ngơi, đóng cửa tiệm may không nhận việc nữa, ở nhà cùng giúp Lưu Hạnh Hoa làm viên chiên hấp đậu phộng, nấu rất nhiều món ngon mà trong năm muốn ăn để chuẩn bị đón Tết.
Đến ngày giao thừa, buổi sáng thức dậy tiến hành tổng vệ sinh, dọn dẹp sạch sẽ nhà cửa từ trong ra ngoài, sau đó đốt lửa nấu một ít bột nhão để dán câu đối lên hai bên cửa và dán giấy cắt hoa lên cửa sổ, như thế không khí đón năm mới càng thêm nồng đậm hơn.
Thời đại nghèo khó này không có hi vọng nào khác, chỉ mong được mặc quần áo mới và được ăn ngon, cho nên ai ai cũng mong đến Tết. Bởi vì chỉ có Tết trong nhà mới sẵn sàng chi tiền, mới có thể ăn được những thứ mà bình thường không được ăn.
Không ít gia đình đã vất vả tích cóp cả một năm, chỉ để có một cái Tết thoải mái.
Cũng chính bởi vì như thế nên trong lòng tràn đầy mong đợi, ai ai cũng vui vẻ, cảm giác nghi lễ mạnh hơn cho nên năm mới ở thời đại này càng vô cùng quan trọng.
Cả nhà vui vẻ bận rộn một ngày, dọn dẹp nhà cửa từ trong ra ngoài, đến gần tối mới bắt đầu nấu cơm tất niên.
Nguyễn Khê nấu món đậu chiên kiểu Tứ Xuyên và cà tím ướp cá, Nguyễn Thúy Chi nấu món xúc xích khô và thịt lợn nấu chín, Nguyễn Khiết nấu món thịt xông khói xào ớt, còn Lưu Hạnh Hoa nấu đậu phụ Ma Bà và cá hấp.
Nguyễn Chí Cao và Nguyễn Trường Sinh thì rửa sạch một thau rau, lấy nguyên liệu nấu lẩu ra, nấu nồi lẩu trên một bếp than nhỏ.
Lúc ăn cơm tất niên là thời điểm quan trọng nhất của năm mới, những vui vẻ và không vui của một năm đều đã không còn quan trọng trước bàn ăn đầy ắp món. Khoảnh khắc này ăn uống vui vẻ đầy đủ thì cả năm đều vui vẻ và đủ đầy.
Nguyễn Chí Cao và Nguyễn Trường Sinh sảng khoái uống hai chung rượu nhỏ, dưới ánh đèn dầu, sắc mặt còn đỏ hơn cả ớt.
Nguyễn Trường Sinh làm nóng một thìa rau, ăn xong bưng chén rượu lên nói: “Thấm thoát một năm lại trôi qua, một năm mới sắp đến, con chúc mọi người trong gia đình ta một năm mới ngày càng tốt hơn!”
Nguyễn Khê mỉm cười bưng chén nhỏ trước mặt cô lên, bên trong là nước lọc, cô và Nguyễn Khiết, Nguyễn Thúy Chi, Lưu Hạnh Hoa đều không uống rượu.
Cô bưng chén nói với Nguyễn Trường Sinh: “Chúc mừng chú năm đã tìm được người mình thích trong năm nay, giải quyết được việc hôn nhân đại sự, chúc chú một năm mới cuộc sống hạnh phúc mỹ mãn, vạn sự như ý!”
Thấy Nguyễn Khê nói vậy, Nguyễn Khiết cũng hùa theo bưng bát nước lên, cười nói: “Cháu chúc ông bà nội, cô ba, chú năm và chị một năm mới sức khỏe dồi dào, mọi việc suôn sẻ, vui vui vẻ vẻ, cầu được ước thấy!”
Nguyễn Khiết nói xong, Nguyễn Chí Cao, Lưu Hạnh Hoa và Nguyễn Thúy Chi đều cười vui vẻ, bầu không khí trong nhà rất tốt.
Cười xong, trong bầu không khí thoải mái và sôi nổi Nguyễn Chí Cao nhìn Nguyễn Trường Sinh nói: “Con xem hai đứa cháu gái con nói, rồi con nhìn lại mình nói đi, có văn hóa hay không liếc mắt liền biết đấy.”
Nguyễn Trường Sinh không hơn thua với cháu gái, chỉ nói: “Ba đừng khinh thường con, con ít nhiều cũng có chút văn hóa chứ.”
Nguyễn Chí Cao nhìn anh: “Vậy con nói hai câu thành ngữ cha nghe xem.”
DTV
Nguyễn Trường Sinh suy nghĩ một lúc, mở miệng nói: “Cung hỷ phát tài, phát phát phát phát!”
Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết nghe xong đều sững sờ, sau đó hai chị em cùng nhau cười phá lên.
Lưu Hạnh Hoa mỉm cười trừng anh: “Trong đầu con chỉ có tiền thôi.”
Nguyễn Trường Sinh tiếp một câu: “Không đúng, còn có mẹ và ông cụ, chị gái, cháu gái.”
Lưu Hạnh Hoa được anh dỗ đến mức không nhịn được bật cười.