Mục lục
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhìn thấy Nguyễn Khê quay về, bà vội vàng cầm bình rượu, cặp sách và chai nước trên người của Nguyễn Khê.

Nhìn thấy khuôn mặt mệt mỏi và quầng thâm dưới mắt Nguyễn Khê, Lưu Hạnh Hoa đau lòng hỏi: “Mệt lắm đúng không?”

Nguyễn Khê không nói gì chỉ đi vào nhà rót một cốc nước, uống một hơi hết sạch.

Uống nước xong cô lấy ghế ngồi xuống, một hồi sau từ từ nói: “Trong bình rượu có một cân rượu, bà lấy một nửa cho ông uống, phần còn lại ngày mai con sẽ mang đến cho sư phụ.”

Lưu Hạnh Hoa trực tiếp hỏi: “Cháu quên là ông ấy không uống được rượu sao, cháu đi nghỉ ngơi trước đi.”

Nguyễn Khiết đang đốt lửa sau bếp, nhìn thấy Nguyễn Khê mệt mỏi như vậy ngay cả nói chuyện cũng không có sức, nên nói: “Chị, chị đi ngủ trước đi. Đợi sau khi có cơm tối, ông và chú năm quay về thì gọi chị dậy ăn cơm.”

Nguyễn Khê lắc đầu: “Bà ơi, cháu vẫn còn chuyện muốn nói với bà.”

Lưu Hạnh Hoa nói: “Có chuyện gì gấp mà bây giờ phải nói chứ, cháu mong chóng đi nghỉ ngơi đi.”

Nguyễn Khê điều chỉnh hơi thở một chút rồi nhìn Lưu Hạnh Hoa: “Cháu đi đến nhà cô ba rồi ngủ lại nhà cô một đêm nhưng dượng hình như không chào đón cháu. Vả lại cháu nhìn thấy trên tay cô ba có nhiều vết thương bầm tím, giống như bị người ta đánh vậy.”

Nghe thấy lời nói này, Lưu Hạnh Hoa bỗng sửng sốt.

Nguyễn Khê tiếp tục nói: “Cô ấy nói là do va chạm nhưng cháu không nghĩ vậy. Cô còn không cho cháu nói với mọi người, sợ mọi người sẽ lo lắng. Nhưng cháu cảm thấy chuyện này mọi người cần phải biết, nếu không cô ba có thể sẽ bị bắt nạt mãi.”

Bị ai đánh mà muốn giấu không cho họ biết?

Lưu Hạnh Hoa cau mày khó chịu: “Lưu Hùng dám bắt nạt con gái bà sao?”

Nguyễn Khê: “Dượng cái gì mà không dám làm. Mấy năm nay bà và ông tuổi đã cao vốn dĩ không thể ra ngoài được, công xã thì cách chúng ta quá xa. Cô ba muốn trở về cũng không hề dễ, còn không phải dượng đang ức h.i.ế.p sao?

Lưu Hạnh Hoa tức giận nghiến răng: “Nếu như thật sự nó bắt nạt Thúy Chi, bà sẽ không tiếc cái mạng già này với Lưu Hùng.”

Nguyễn Khê thật sự quá buồn ngủ và mệt rồi, nghiêng đầu dùng tay chống mặt, nheo mắt nói: “Gọi chú năm đi, chú năm sức khỏe tốt, chân tay lanh lẹ, đánh nhau cũng không sao, cho chú ấy qua đó là thích hợp nhất.”

Cô càng nói thì giọng càng nhỏ lại, giọng nói cũng càng ngày càng không rõ ràng: “Nhưng cũng phải xem cô ba suy nghĩ như thế nào, nếu như cô ba sẵn sàng chịu đựng, không muốn làm ầm lên khiến dượng mất mặt. Vậy thì chúng ta cũng không làm gì được, suy cho cùng họ cũng là vợ chồng…”

DTV

Đang nói chuyện cánh tay của cô bỗng nhiên trượt xuống, cả người nghiêng ngả tỉnh dậy.

Cô thật sự chịu không nổi nữa rồi liền giữ mí mắt và nói: “Bà, cháu không chịu được rồi, cháu đi ngủ trước đây.”

Nói xong cô không quan tâm Lưu Hạnh Hoa và Nguyễn Khiết phản ứng ra sao, trực tiếp đứng dậy đi sang phòng bên cạnh.

Vừa vào phòng mắc mùng rồi leo lên giường sau đó chạm vào gối là ngủ ngay.

Lưu Hạnh Hoa đứng bên bếp lửa nghiến răng nhưng bà cũng không nói gì. Trong đó còn có rất nhiều chuyện mà những đứa trẻ như Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết đều không biết, bà cũng không thể nói với Nguyễn Khiết, chỉ có thể đợi Nguyễn Chí Cao quay về.

Cùng với Nguyễn Khiết chuẩn bị cơm tối, Lưu Hạnh Hoa tìm cái cân trong nhà rồi lấy bình rượu ra chia đều mỗi bên nửa cân.

Ngay khi Nguyễn Chí Cao vừa về đến trước cửa thì đã ngửi được mùi thơm của rượu, liền mở miệng hỏi: “Tiểu Khê về rồi sao?”

Lưu Hạnh Hoa bởi vì nghe chuyện của Nguyễn Thúy Chi nên tâm trạng không được tốt, sắc mặt cũng không có biểu hiện gì vui vẻ, chỉ nói một tiếng “Ừ” rồi quay lại kêu Nguyễn Khiết: “Tiểu Khiết, kêu chị con dậy ăn cơm.”

Nguyễn Khiết lên tiếng trả lời rồi đi vào phòng nhưng lại thấy Nguyễn Khê đang trong mùng ngủ rất ngon. Cô đến bên giường kéo cái mùng ra rồi dùng tay lay Nguyễn Khê nhưng cô ấy không dậy, nên đành đi ra vào nói: “Chị hình như rất mệt, kêu không dậy.”

Lưu Hạnh Hoa cũng nhìn thấy được sự mệt mỏi đó: “Vậy thì để nó ngủ đi.”

Nguyễn Khiết gật đầu rồi qua bàn ngồi xuống. Vừa mới cầm đôi đũa nên đã ngửi thấy mùi rượu thơm phức trên bàn.

Có thể uống được rượu trắng thật không dễ. Nguyễn Chí Cao không dám uống nhiều chỉ dám rót hai ba li trong cái bát nhỏ. Sau khi rót rượu xong ngẩng đầu lên nhìn thấy trong mắt Nguyễn Trường Sinh cũng rất thèm, nên cười và hỏi: “Con cũng muốn uống?”

Nguyễn Trường Sinh định nói nhưng chưa kịp mở miệng thì Lưu Hạnh Hoa đã nói: “Nó không uống, ngày mai còn có việc phải làm.”

Nguyễn Trường Sinh sững sờ, quay đầu nhìn về hướng Lưu Hạnh Hoa: “Ngoại trừ đi làm thì còn có chuyện gì sao?”

Lưu Hạnh Hoa nhìn Nguyễn Chí Cao rồi nhìn Nguyễn Trường Sinh, giọng điệu tức giận nói: “Chị ba con bị người ta bắt nạt, mẹ muốn con ngày mai đi lên công xã gặp chị ba con, hỏi xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK