Vào lúc Đồng Nhạc Nhạc tràn đầy chờ mong , Huyền Lăng Thương chỉ là lẳng lặng nhìn chăm chú tiểu thái giám trước mặt này.
Chỉ thấy tiểu thái giám này, đang ngước một đôi mắt long lanh nhìn hắn.
Trong dáng vẻ đầy chờ mong kia, xem ra, phảng phất giống như một tiểu điêu nhìn đầy thương cảm, khiến cho trong lòng Huyền Lăng Thương không khỏi kì dị.
Có lẽ, bởi vì là tiểu thái giám trước mắt này quá mức tương tự với con tiểu điêu nhi hắn sủng ái, lại có lẽ tiểu thái giám này có ánh mắt quá mức thương cảm như vậy.
Thấy vậy, Huyền Lăng Thương trầm lặng một khắc, lập tức, liền nhẹ nhàng đưa tay ra hiệu.
"Chuẩn."
Nghe được Huyền Lăng Thương nói thế, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc không khỏi vui vẻ.
Lập tức, liền lập tức lấy ra toàn bộ các món điểm tâm và trà ướp hương quế bên trong hộp đựng thức ăn, sau đó lần lượt bày ở trên mặt bàn đá.
Vừa bày các món ra, Đồng Nhạc Nhạc vừa lần lượt giới thiệu .
"Cái này là bánh hoa quế, là dùng bột mì sữa trâu làm, cái này là bánh xốp hoa quế đường, cái này là trà ướp hương hoa quế . . ."
Chú thích : Bánh hoa quế làm từ bột gạo nếp , đường và mật hoa quế
Bánh xốp hoa quế đường chủ yếu là lấy chi ma ( vừng đen), tinh bột mì, mật ong, kẹo mạch nha, đường cát trắng, hoa quế nam ... tinh chế mà thành
Nghe Đồng Nhạc Nhạc giới thiệu, lại thấy trên mặt bàn bày ra vài đĩa điểm tâm đẹp đẽ tinh xảo, toàn bộ đều là dùng hoa quế mà làm, nhìn thấy rất ngon miệng, tinh xảo .
Thấy vậy, Lan Lăng Thiệu Giác môi hồng cong lên một cái, không khỏi khe khẽ cười nói.
"Ha hả, không nghĩ tới trong thời gian ngắn như vậy , Tiểu Nhạc Tử liền có thể làm ra nhiều món điểm tâm tinh xảo như vậy , thật lợi hại."
Nghe được lời này của Lan Lăng Thiệu Giác , Đồng Nhạc Nhạc chỉ là đưa tay sờ mũi , hé miệng cười một tiếng.
"Ha hả, những món điểm tâm mà bắt tay vào làm kỳ thật phi thường đơn giản, cho nên cũng chưa nói tới lợi hại hay không lợi hại."
Nói tới đây, Đồng Nhạc Nhạc lập tức cầm lấy cái bình trà ướp hương quế, trước rót hai chén cho Huyền Lăng Thương và Lan Lăng Thiệu Giác, rồi mới lui đến một bên, mở miệng nói.
"Hoàng thượng, Vương gia, các ngài trước nếm thử, nhìn một chút xem món điểm tâm nô tài làm, liệu có hợp khẩu vị các ngài hay không! ?"
Đồng Nhạc Nhạc vừa nói dứt lời, lại thấy Huyền Lăng Thương chỉ là im lặng ngồi ở nơi này, cũng không cầm đôi đũa ăn điểm tâm, cũng không uống trà ướp hương quế kia. Thấy vậy, hàng mi xinh xắn kia của Đồng Nhạc Nhạc không khỏi nhẹ nhàng cau lại một cái, trong lòng tràn đầy mất mát.
Chẳng lẽ là, Huyền Lăng Thương hắn, không thích điểm tâm chính mình làm sao?
Trong lòng buồn bã , sau một khắc, Đồng Nhạc Nhạc dường như là nghĩ đến cái gì, trong lòng hiểu rõ.
Trời ạ!
Nàng làm thế nào lại ngốc như vậy ! ?
Người ngồi ở trước mặt nàng , chính là đương kim hoàng thượng. Mỗi một dạng đồ ăn của đương kim hoàng thượng, đều phải trước dùng ngân châm thử qua xem có độc hay không, hoặc là trước tìm người ăn thử . Ăn vào không có việc gì, mới có thể để cho Hoàng thượng dùng ăn.
Chính là hiện tại, nơi này chỉ có mấy người bọn họ, nàng cũng không biết ở nơi nào lấy công cụ thử độc đến.
Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc không thể làm gì khác hơn là mở miệng nói.
"Hoàng thượng, nếu không nô tài trước thử ăn vậy! ?"
Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, học cách tấu của đám thái giám trước đây ăn thử , mở miệng dè dặt nói.
Vừa nói dứt lời, Đồng Nhạc Nhạc thấy Huyền Lăng Thương không nói gì.
Không nói lời nào, liền tỏ vẻ ngầm đồng ý! ?
Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc lập tức lớn mật tiến lên, sau đó cầm lấy đôi đũa, liền gắp một miếng bánh hoa quế bắt đầu ăn .
Thật đúng là phải nói, tay nghề của mình, kỳ thật so sánh Ngự Trù cũng không kém một chút nào .
Nếu như nàng sau này không thể ở lại hoàng cung nữa, thì ra ngoài xin làm trong khách sạn, khẳng định kiếm ra tiền!
Trong lòng thầm nghĩ, Đồng Nhạc Nhạc đã ăn một lần tất cả các món điểm tâm trên bàn, bao gồm trà ướp hương quế , rồi mới để đôi đũa xuống .
Nhưng mà. do phải ăn khá nhiều trong lúc nhất thời , cuối cùng, Đồng Nhạc Nhạc vẫn không nhịn được mà ợ một cái.
Mặc dù, Đồng Nhạc Nhạc đã lấy tay che cái miệng nhỏ nhắn , nhưng mà vẫn không nhịn được phát ra một tiếng động nhỏ.
Nhìn thấy hai người nam nhân tuấn tú xinh đẹp tuyệt trần, mỗi người mỗi vẻ đồng thời đưa ánh mắt tới nàng, Đồng Nhạc Nhạc ngay lập tức chỉ cảm thấy khuôn mặt nhỏ nhắn liền buồn bực, hai gò má nhanh chóng ửng hồng , khiến cho hắn nàng xem ra, phảng phất một quả đào vừa chín, vô cùng mê người, dễ thương!
Quay sang Huyền Lăng Thương đang ngồi cũng thấy, huyết mâu sâu thẳm hút hồn kia không khỏi lóe ra một phen. Có điều, Huyền Lăng Thương lại không hề mở miệng nói điểm gì.
Chỉ là Lan Lăng Thiệu Giác ở một bên thấy thế, phì cười không thôi.
"Ha hả, nhìn ngươi ăn như vậy cảm thấy có vẻ rất mỹ mãn, nói thế thì món điểm tâm này khẳng định rất ngon miệng, Hoàng thượng, không bằng ngài trước nếm thử ! ?"
Nghe được Lan Lăng Thiệu Giác nói lời này, Huyền Lăng Thương chỉ là nhẹ nhàng liếc nhìn hắn, rồi mới từ từ cầm lấy đôi đũa, gắp điểm tâm trên bàn.
Chỉ thấy người nam nhân trước mặt, mặc dù ngồi ngay ngắn ở nơi đó, quả nhiên cũng là uy nghiêm vô hạn, khí phách lộ rõ ra ngoài.
Coi như chỉ là cung cách đưa tay cầm đôi đũa ăn cái gì , đều phảng phất đã từng luyện tập trong gương quá ngàn vạn lần, tao nhã, mê người!
Lại thêm gương mặt tuấn tú dù đi vòng quanh ba trăm sáu mươi độ đều luôn thấy đẹp. Thật sự là cho dù thấy thế nào, đều dường như nhìn không đủ, thật sự quá mức mê người, làm cho người ta kinh ngạc .
Cũng khiến cho Đồng Nhạc Nhạc nhìn, chút bất tri bất giác, cảm giác được bụng hình như lại hơi đoi đói . . .
Đồng Nhạc Nhạc cứ ngây ngốc si mê như vậy nhìn nam nhân tuấn tú trước mắt này , lại hoàn toàn không biết. Trong đôi mắt mình đang nhìn nam nhân kia lại có chút si mê mà nàng cũng chưa từng nhận thấy được. . .
Trái lại Lan Lăng Thiệu Giác ở một bên lại thấy. Đôi mắt đen xinh đẹp lần đầu tiên là sửng sốt, lại không cần phản bác.
Dù sao, nam nhân ngồi ở trước người hắn, dù thân phận, địa vị, dung mạo, đều là thế gian hiếm có.
Cho dù là nam nữ nhìn thấy hắn, đều sẽ dùng ánh mắt như thế nhìn hắn, hắn cũng đã sớm tập mãi thành thói quen .
Cho nên, Lan Lăng Thiệu Giác chỉ cho rằng tiểu thái giám này, là bị phong thái đế vương tuấn tú trước mắt mê hoặc, không có gì là sai.
Nhìn thấy đế vương đang ngồi ở trước mặt nhấm nháp các món điểm tâm trên bàn, Lan Lăng Thiệu Giác thấy vậy, không khỏi mở miệng hỏi.
"Hoàng thượng, cảm giác những món điểm tâm này như thế nào! ?"
Nghe được Lan Lăng Thiệu Giác hỏi như thế, Huyền Lăng Thương chỉ là nhẹ nhàng ngẩng lên liếc mắt nhìn hắn , mới mở miệng nói.
"Mùi vị coi như không tệ."
"Ha hả, đã như vậy, ta phải cố gắng nếm thử ."
Lan Lăng Thiệu Giác vừa nói, vừa cầm lấy đôi đũa, cặp một cái bánh hoa quế lên ăn.
"Uh, mùi vị quả nhiên không tồi. Không nghĩ tới tay nghề làm điểm tâm của Tiểu Nhạc Tử giỏi như vậy. Còn có trà ướp hương quế này , vừa mới ngửi đã thấy mùi thơm xông vào mũi,uống vào thanh nhã, miệng còn lưu hương."
Thấy Lan Lăng Thiệu Giác vừa nhấm nháp bánh hoa quế và trà ướp hương quế, vừa đưa ra những lời bình phẩm, trên mặt Đồng Nhạc Nhạc càng là hoan hỉ.
"Ha hả, Vương gia thích là tốt."
Nói tới đây, đôi mắt Đồng Nhạc Nhạc không khỏi quét nhanh một lượt, liền nhìn vào trên người Huyền Lăng Thương đang ngồi trước mặt. Nàng dừng một chút, tiếp theo mở miệng nói.
"Nếu như Hoàng thượng thích ăn, nô tài sau này thường xuyên làm dâng Hoàng thượng ăn. Nô tài còn có thể làm rất nhiều điểm tâm! Ví dụ như bánh hoa hồng, nước hạnh nhân lộ, bánh xốp sầu riêng . . ."