Nàng hé mở làn môi hồng, liền đưa tay chỉ vào gương mặt ửng đỏ của Huyền Lăng Thương , mở miệng cười nói.
"Ha ha, Lăng Thương, ngươi đỏ mặt. . . Ha ha ha ha ha ha. . ."
Nghe được lời này của Đồng Nhạc Nhạc, Huyền Lăng Thương vốn là cả người không được tự nhiên, càng tỏ ra có vẻ quẫn bách .
Ánh mắt nhìn Đồng Nhạc Nhạc, càng là vô cùng ảo não.
Nếu như có khả năng, hắn thật muốn vật ngã thiếu nữ này, lại hung hăng đánh cho cái mông xinh xinh của nàng một trận!
Có thể giễu cợt hắn như thế ! Là hắn quá mức sủng ái nàng chăng! ?
Liền vào lúc trong lòng Huyền Lăng Thương tức giận, Đồng Nhạc Nhạc lại cười đến rung hết cả người, cuối cùng cười đến bụng nàng cũng đều đau đớn.
Đôi vợ chồng đứng một bên nhìn thấy vậy, cũng không khỏi hé miệng cười một tiếng.
"Được rồi, quần áo của các ngươi, ta trước hong khô cho các ngươi đã. Hiện tại thời gian cũng không còn sớm, bây giờ ta đi chuẩn bị cơm trưa cho mọi người đã."
Hiện tại hẳn là ba bốn khắc sau lúc giữa trưa, nghĩ đến đôi vợ chồng này mới rồi chỉ vội vàng cấy mạ, hiện tại mới nổi lửa nấu cơm trưa đây!
Nghe vậy, Đồng Nhạc Nhạc cũng không lại chế giễu Huyền Lăng Thương nữa, mà là lập tức xoay người, mở miệng cười nói với bà vợ.
"Đại tẩu, ta tới giúp ngươi nấu cơm nhé!"
Đồng Nhạc Nhạc đi ra cửa vừa cười nói.
Dù sao người ta hảo tâm như vậy , để cho bọn họ tránh mưa tại nhà mình, lại cho bọn họ mượn quần áo để thay. Nên Đồng Nhạc Nhạc bọn họ cũng không thể giống như đại gia, chỉ ngồi mà không làm việc nha!
Người vợ nghe được lời này của Đồng Nhạc Nhạc, liền cũng vội vàng không ngừng lắc đầu mà nói.
"Nhìn cô nương ngươi phong thái bất phàm, đâu có giống người làm loại việc nặng này! ? Có lẽ không cần đi! ?"
"Ha hả, đại tẩu, ngươi nói lời này sai rồi, ta có thể luộc rau nấu cơm, hơn nữa, làm được thức ăn, mùi vị cũng không tệ lắm đây! Để cho ta nhóm lửa nấu , ngươi có thể nếm thử."
Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, đúng là dáng vẻ khoe khoang mình giỏi, trên mặt đều là vẻ cực kì đắc ý.
Nhìn thấy điệu bộ da mặt dày cui kia của Đồng Nhạc Nhạc , Huyền Lăng Thương đứng ở một bên phì cười không thôi.
Nhìn thấy Huyền Lăng Thương lại giễu cợt nàng, Đồng Nhạc Nhạc không nhịn được chun chun cái mũi đối với hắn , khe khẽ hừ một tiếng. Nhưng nàng lại cũng không nói gì, chỉ là đi đến làm giúp bà vợ một tay.
Thái rau vo gạo, nhóm lửa xào rau, Đồng Nhạc Nhạc bắt đầu phối hợp bận rộn, hơn nữa động tác khá thuần thục.
Bà vợ vừa rồi còn tưởng rằng lời Đồng Nhạc Nhạc nói, chỉ là lời khách sáo. Nhưng mà hiện nay nhìn một cái, cũng đã rõ ràng yên tâm hơn.
Bà liền cũng đến một bên, cầm lấy trang phục bắt đầu giặt giũ sạch sẽ.
Bà vợ ở bên ngoài giặt quần áo, còn ở trong phòng bếp cũng không phải chỉ có một mình Đồng Nhạc Nhạc.
Hai đứa con trai llớn nhất trong nhà , chính là trợ thủ nhỏ của Đồng Nhạc Nhạc . Nhóm lửa thêm củi rửa rau, bọn chúng làm cũng rất thuần thục.
Khó trách nói, trẻ con nông thôn dễ làm việc nhà!
Bởi vì không giống như là công tử tiểu thư nhà giàu quyền quí, vừa sinh ra liền được nuông chiều từ bé, cho nên những đứa trẻ này, thật sớm đã học biết làm việc nhà, nấu cơm .v..v....
Nhìn thấy hai đứa bé dễ thương này không ngừng hỗ trợ ở bên cạnh mình, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy ấm áp.
Bởi vì, cảm giác như thế, nàng vẫn là lần đầu tiên cảm nhận được đây!
Trước kia nàng cũng từng nghĩ tới, chính mình sẽ có hai đứa con trai, sau đó hỗ trợ ở bên cạnh mình làm chút việc nhỏ gì đó, đó thật sự là chuyện không thể tốt hơn.
Trong lòng đang nghĩ, bên ngoài đầu nhà bỗng nhiên truyền đến âm thanh bổ củi, hơn nữa là âm thanh đám trẻ con vỗ tay hoan hô.
Nghe vậy, trên mặt Đồng Nhạc Nhạc sửng sốt, lập tức ngẩng đầu nhìn ra ngoài qua cửa sổ đang mở.
Chỉ thấy bên ngoài đầu nhà có dựng một cái lều, bên trong lều, Huyền Lăng Thương xắn ống tay áo lên, để lộ ra cánh tay rắn chắc màu đồng cổ hun.
Trên tay, hắn đang nắm một chiếc búa sắc bén.
Chỉ thấy Huyền Lăng Thương một tay cầm chiếc búa, một tay cầm vững chắc khúc gỗ mà bổ xuống.
Huyền Lăng Thương không hổ là người tập võ, người bình thường phải vài nhát mới có thể bổ được khúc gỗ ra , còn hắn một lần là có thể chẻ được.
Động tác kia, càng là gọn gàng lưu loát!
Bọn nhỏ ở một bên , càng là nhìn đến đờ đẫn, thỉnh thoảng đưa tay vỗ tay thét to.
Có lẽ là nghe được bọn nhỏ thét to, trên gương mặt tuấn tú kia của Huyền Lăng Thương, càng là không khỏi lộ ra dáng vẻ hiền hòa.
Cho tới nay, trên mặt Huyền Lăng Thương đều là một dáng vẻ lạnh lùng lạnh nhạt , cho nên người bình thường thấy, đều sẽ cảm giác khó có thể ở chung với hắn.
Chính là hiện tại, những đứa trẻ này lại dường như cũng không sợ một chút nào, đứa trẻ bé nhất kia, lại còn thỉnh thoảng ôm bắp đùi Huyền Lăng Thương.
Nhìn thấy Huyền Lăng Thương bị nhiều đứa bé như vậy vây quanh, hình ảnh kia, khiến tâm tư Đồng Nhạc Nhạc vừa động một cái, trong lòng, càng là hiện lên một ý niệm trong đầu.
Sau này, nàng nhất định phải sinh cho Huyền Lăng Thương rất nhiều rất nhiều con.
. . .
Nơi này không giống hoàng cung, không có sơn hào hải vị, tổ yến vây cá linh tinh các loại gì.
Vậy là làm một kẻ tham ăn, Đồng Nhạc Nhạc cũng có một đôi tay khéo léo
Cho dù là nguyên liệu đơn sơ , nàng cũng có thể làm ra rất nhiều món ăn đa dạng khác nhau, quả là khiến bà vợ kia nhìn, cũng không tránh khỏi chậc chậc khen ngợi, tự thẹn không bằng.
"Nha nha nha, ta nói cô nương ngươi nhìn thì như được nuông chiều từ bé, tay không dính bùn. Không nghĩ tới nha không nghĩ tới, quả thật là trông người không thể chỉ nhìn tướng mạo, nhà ta có vài thứ như vậy , ngươi đều có thể làm ra nhiều món ăn đầy đủ về sắc hương vị đến thế! Chậc chậc chậc, ta nói, sau này nếu như ai cưới ngươi, quả thật là may mắn tu mấy đời mới có a!"
Bà vợ vừa mở miệng nói, đầy vẻ tán tụng.
Lập tức, ánh mắt quét một vòng, liền rơi tại trên người Huyền Lăng Thương vừa mới đi vào phòng khách.
Vừa rồi bà vợ nói chuyện âm lượng không nhỏ, Huyền Lăng Thương tự nhiên cũng là nghe được.
Nghe vậy, ánh mắt nhìn Đồng Nhạc Nhạc, càng là lóe ra lộ rõ vui vẻ.
Lập tức, bạc môi hơi hé ra, mở miệng cười nói.
"Là ta có may mắn!"
Huyền Lăng Thương mở miệng, nói không chút khách khí.
Nghe vậy, Đồng Nhạc Nhạc lập tức liền xấu hổ, ánh mắt nhìn Huyền Lăng Thương, càng là có vẻ tức giận lẫn e thẹn.
"Ai nói muốn gả cho ngươi! Không biết xấu hổ!"
Đồng Nhạc Nhạc ngoài miệng tuy nói như thế, trên mặt, lại không che dấu nổi ngọt ngào.
Nhìn thấy dáng vẻ Đồng Nhạc Nhạc đỏ mặt nũng nịu, Huyền Lăng Thương chỉ cười không nói.
Một bên vợ chồng nhìn, càng là hai mặt nhìn nhau một phen, lập tức ngầm hiểu cười theo một tiếng.
"Được rồi, đều ngồi xuống ăn cơm đi! Tất cả mọi người đói bụng chưa! ?"
Bà vợ mở miệng nói, tất cả đàn con ngồi vây quanh lại đây, Đồng Nhạc Nhạc cùng Huyền Lăng Thương cũng ngồi xuống.
Tuy nói lúc giữa trưa cũng đã ăn cơm, nhưng mà vừa rồi đã đi trong thời gian dài như vậy, lại làm một số việc nên Đồng Nhạc Nhạc đã sớm đói bụng lắm.
Kết quả là, Đồng Nhạc Nhạc cũng không có khách khí gì gì đó với đôi vợ chồng, bắt đầu ăn cơm trưa.
Tuy nói, bữa cơm này, không giống như là những món sơn hào hải vị quý giá bên trong hoàng cung , lại cực kì ngon lành.
Bọn nhỏ ở một bên vừa ăn , vẫn còn vừa khen ngon miệng.
"Tỉ tỉ, sau này hai người nhớ thường xuyên tới nhà của ta, tỉ tỉ làm món ăn ngon thật đây!"
"Hảo, sau này rảnh rỗi, ta nhất định trở về, Lăng Thương, ngươi nói đúng không! ?"
Đồng Nhạc Nhạc mở miệng vừa nói dứt lời, không khỏi quay đầu, nhìn Huyền Lăng Thương cười nói.
Huyền Lăng Thương nghe vậy, khuôn mặt tuấn tú đầu tiên là có hơi sửng sốt, lập tức, bạc môi hơi hé ra, mở miệng cười nói.
"Ừ, đúng vậy."
"Oa, quá tốt rồi! Sau này ca ca tỉ tỉ hai người nhớ thường xuyên đến!"
Bọn nhỏ nghe vậy, lập tức cùng kêu lên hoan hô.
Nghe được tiếng hoan hô của bọn nhỏ , lại thêm gương mặt dễ thương tươi cười kia, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy giờ này khắc này, ấm áp như thế.
Ăn uống no đủ, rửa bát đũa xong, trận mưa to bên ngoài đã dừng lại .
Mắt thấy sắc trời đã không còn sớm , Đồng Nhạc Nhạc và Huyền Lăng Thương liền lập tức thay y phục trên người, sau đó nói lời từ biệt với đôi vợ chồng kia.
Huyền Lăng Thương vào lúc trước khi rời đi, vẫn còn để lại một trăm lượng bạc ở bên trong phòng.
Đồng Nhạc Nhạc biết được, trong lòng cũng hiểu.
Gia đình giống như vậy , nhiều con quá, muốn nuôi sống cực kì không dễ.
Huyền Lăng Thương khẳng định là sợ vợ chồng nhà này không đủ thu hoạch, liền lặng lẽ lưu lại một trăm lượng này, quả nhiên là làm chuyện tốt, không lưu danh đây!
Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc không khỏi hé miệng cười một tiếng.
Ánh mắt nhìn Huyền Lăng Thương, càng là tự hào vô cùng.
Nam nhân này, là người của nàng đây!
Thấy dáng vẻ Đồng Nhạc Nhạc nhìn mình cười khúc khích, gương mặt tuấn tú của Huyền Lăng Thương sửng sốt, lập tức môi hồng cong lên một cái, mở miệng cười nói.
"Ngươi làm sao vậy! ? Trông ngốc như vậy!"
"Ngươi mới ngốc như vậy đây!"
Nghe được lời này của Huyền Lăng Thương, Đồng Nhạc Nhạc lập tức cau cái mũi, trợn mắt liếc nhìn hắn.
Sau một khắc, dường như là nghĩ đến cái gì, nàng mở miệng kêu lên.
"Chỉ là cảm giác được, thời gian vừa rồi, quá thật rất hay! Lăng Thương, ngươi nói đúng vậy không đây! ?"
Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp kia, không che dấu chút nào hâm mộ.
Nhìn thấy thần sắc trên mặt Đồng Nhạc Nhạc , huyết mâu động lòng người kia của Huyền Lăng Thương đầu tiên là nhẹ nhàng lóe ra một phen, lập tức, không khỏi vươn kia cánh tay thon thả, gắt gao nắm ở eo thon nhỏ của Đồng Nhạc Nhạc, kéo nàng vào ngực mình.
Bạc môi hé ra, mở miệng nói.
"Ngươi hâm mộ! ?"
Huyền Lăng Thương mở miệng, giọng điệu tuy là câu nghi vấn, lại nói cực kì khẳng định.
Nghe vậy, trên mặt Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên là sửng sốt, lập tức, cũng không từng giấu diếm, mà là nhẹ nhàng gật đầu, mở miệng nói.
"Đúng vậy, ta thật hâm mộ đây! Mặc dù, đại ca đại tẩu bọn họ xem ra gia đình không giàu có, chỉ là, mọi người đều rất vui vẻ! Ta cũng muốn được như bọn họ đây! Có nhiều con cái như vậy quây chung quanh chân mình, đó là chuyện hạnh phúc cỡ nào."
Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, mặt đầy cảm xúc.
Nghe vậy, tay Huyền Lăng Thương ôm Đồng Nhạc Nhạc càng xiết chặt hơn.
Lập tức, ôm cả người Đồng Nhạc Nhạc đến trước người, mặt đối mặt, mắt đôi mắt với Đồng Nhạc Nhạc .
Ánh mắt nhìn Đồng Nhạc Nhạc, càng là kiên định, thâm tình chưa từng có .
Bạc môi hơi hé ra, mở miệng cười nói.
"Vậy sau này, chúng ta cũng sẽ lại giống như bọn họ, sinh một đống lớn trẻ con, ba năm hai đứa, sinh mươi mười hai đứa. Sau này, làm ngươi bận rộn rồi, như vậy, ngươi cũng không cần hâm mộ người khác."
Lời này của Huyền Lăng Thương, Đồng Nhạc Nhạc mặc dù đã sớm nghĩ tới .
Chỉ là lời này, nói ra từ trong miệng Huyền Lăng Thương, vẫn để cho Đồng Nhạc Nhạc ngượng ngùng lại ngọt ngào một hồi.
Môi đỏ mọng hơi trề ra, giả bộ ảo não.
"Mươi mười hai đứa à! ? Ngươi cho ta là heo mẹ sao! ?"
Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, khuôn mặt nhỏ nhắn phình ra, khiến cho nàng nhìn qua, gương mặt nhỏ nhắn chợt khác xa, rất là dễ thương.