"Đứa ngốc, nàng đang suy nghĩ cái gì! ?"
"Ha hả, ta nghĩ đến việc hồi đó bên cạnh ngươi không có một nữ nhân nào, còn tưởng rằng cái phương diện kia của ngươi không được đây!"
Nghe Độc Cô Ngạo Phong hỏi, Cố Duy Nhất cơ hồ là không hề nghĩ ngợi, một câu kia liền lập tức thốt ra.
Tuy nhiên, khi nói xong câu đó, Cố Duy Nhất liền biết rõ hỏng bét!
Chỉ thấy ánh mắt nam nhân nhìn về phía mình đen lại, trong mắt lóe ra nụ cười thấp thoáng và cái nhìn sắc bén, nguy hiểm.
"Ah, phương diện kia không được sao! ? Tốt lắm! Như vậy trẫm hiện tại liền chứng minh cho ngươi thấy phương diện kia trẫm có được hay không được!”
Lời nói liền đi đôi với hành động, ánh mắt hắn lóe lên ánh cười, bóng dáng cao lớn của Độc Cô Ngạo Phong hung hăng nhào tới Cố Duy Nhất.
Thấy vậy, Cố Duy Nhất sợ đến thét chói tai liên tục.
"Ah, Phong, không nên, ta sai lầm rồi, sai lầm rồi, còn không được sao! ?"
Cảm giác được Độc Cô Ngạo Phong không ngừng kéo cái chăn trên người mình ra, Cố Duy Nhất hai tay níu chăn thật chặt, miệng không ngừng la to chính là không để hắn thực hiện được ý định.
Phải biết rằng, thân thể của nàng hiện tại đều đau nhức vô cùng, nàng bây giờ mới không cần bị hắn giày vò thêm nữa.
"Phong, van cầu ngươi, ta thật sự mệt mỏi quá. . ."
Cố Duy Nhất mở miệng, giương ánh mắt rưng rưng thương cảm đầy yếu đuối nhìn Độc Cô Ngạo Phong.
Độc Cô Ngạo Phong thấy vậy, trong lòng không khỏi mềm nhũn, coi như hiện tại thân thể hắn lại hưng phấn lên cũng chỉ biết thở dài mà kiềm chế.
"Ai, được rồi! Lần này ta tha cho nàng!"
"Ha hả, chàng là tốt nhất ."
Nghe được lời này của Độc Cô Ngạo Phong, Cố Duy Nhất mới thở phào nhẹ nhõm, lập tức môi đỏ mọng hé ra, mở miệng hỏi.
"Đúng rồi, Phong, tối hôm qua chính là xảy ra chuyện gì!?"
Nhớ lại tối hôm qua chuyện đã xảy ra, trong lòng Cố Duy Nhất tò mò.
Độc Cô Ngạo Phong nghe vậy, trên mặt đầu tiên là trầm xuống.
"Là Đỗ Tô Tô."
Độc Cô Ngạo Phong mở miệng nói ít, nhưng là Cố Duy Nhất lập tức hiểu ý hắn.
Nghĩ đến, là Đỗ Tô Tô bởi vì biết được ý định của Độc Cô Ngạo Phong, cho nên mới được ăn cả ngã về không, ra tay hạ dược với Độc Cô Ngạo Phong với ý muốn trở thành nữ nhân của hắn.
Nghĩ tới đây, trong lòng Cố Duy Nhất không khỏi nảy lên một cơn tức giận.
Nữ nhân này, thật sự rất không biết xấu hổ .
"Vậy Phong, chàng tính toán làm như thế nào! ?"
Nam nhân của chính mình lại bị nữ nhân khác mơ ước, trong lòng Cố Duy Nhất đương nhiên là khó chịu, tức giận.
Nhìn thấy dáng vẻ Cố Duy Nhất thở hổn hển, trong mắt Độc Cô Ngạo Phong không khỏi xẹt qua nụ cười.
Đưa tay nhẹ nhàng véo véo gương mặt nhỏ nhắn đang tức giận của Cố Duy Nhất, mở miệng nói.
"Chuyện này không cần ngươi quan tâm, trẫm hiện tại liền sai người đưa nàng xuất cung, sau này không có ý của trẫm cho phép, không cho nàng lại vào cung."
Dù sao, đối với Đỗ Tô Tô, hắn chỉ là ngại với phụ thân của nàng chính là ân nhân cứu mạng mình, nhưng hắn cũng không bao giờ cho phép bên trong Hoàng cung xuất hiện những thủ đoạn xấu xa như thế.
Nghe được lời nói của Độc Cô Ngạo Phong, Cố Duy Nhất rất là yên tâm .
"Ừ, vậy là tốt rồi."
Trước đây nàng không thích Đỗ Tô Tô, hiện nay biết được Đỗ Tô Tô đối với Độc Cô Ngạo Phong làm ra chuyện như vậy, cũng may là Độc Cô Ngạo Phong không có làm ra chuyện có lỗi với nàng, bằng không, nàng cũng không biết nên làm cái gì bây giờ .
Nghĩ tới đây, Cố Duy Nhất không khỏi cau cái mũi, đối với Đỗ Tô Tô càng thêm chán ghét.
Nhìn thấy Cố Duy Nhất lại vì chuyện này mà tức giân thở hổn hển, cánh mũi phập phồng, Độc Cô Ngạo Phong không khỏi muốn trêu chọc nàng.
"Như thế nào! ? Ghen tị! ?"
"Hừ, ta đây mới không có ghen tị!"
Nghe lời trêu chọc cùng dáng vẻ đắc ý của hắn , Cố Duy Nhất không khỏi chu môi, hờn giận nói.
Chỉ là, Cố Duy Nhất ngoài miệng tuy nói như thế, trên mặt vẻ mặt lại rất nhiều trái ngược, thấy vậy, Độc Cô Ngạo Phong không khỏi ha hả cười một tiếng.
"Nữ nhân a, chính là khẩu thị tâm phi!"
"Thôi đi!"
Nghe được lời trêu chọc của Độc Cô Ngạo Phong, Cố Duy Nhất kêu thôi một tiếng, sau một khắc, dường như nghĩ đến cái gì ánh mắt liền quét một vòng rồi dừng lại trên bàn. Nàng nghĩ ngợi mới vừa rồi chính lúc mình đang ngủ, hắn đang ngồi vẽ cái gì đó, khiến nàng rất tò mò.
"Phong, mới vừa rồi chàng ở bên kia vẽ cái gì! ? Để ta xem!"
Nghe được lời này của Cố Duy Nhất, ánh mắt Độc Cô Ngạo Phong đầu tiên là nhẹ nhàng lóe ra một phen, hắn mở miệng cười nói.
"Ha hả, còn chưa có hoàn thành, trước không cho nàng nhìn!"
"Phong, chàng không nên hẹp hòi như vậy mà! Để cho ta nhìn một cái thôi”
Độc Cô Ngạo Phong càng ngăn cản không cho Cố Duy Nhất xem, nàng lại cảm thấy hứng thú, cần phải xem cho được.
Thấy Độc Cô Ngạo Phong không hề di chuyển, Cố Duy Nhất tính toán nhảy xuống, ai biết hắn đã sớm đoán được ý định của nàng, lập tức thân hình chợt lóe chạy vội tới bên kia thu vội bức họa đang ở trên bàn rồi cuộn lại
"Phong!"
Thấy vậy, Cố Duy Nhất kêu hắn một tiếng, trong lòng tức giận, mím môi thật chặt.
Như thế nào hắn lại trở nên hẹp hòi như vậy, chỉ là nàng muốn xem bức họa một chút mà thôi.
Đang lúc nàng đang giận dỗi thở phì phò, lại thấy Độc Cô Ngạo Phong cong miệng cười một cái.
"Được rồi, đợi trẫm vẽ xong sẽ cho nàng nhìn. Nàng trước đi tắm rửa thay quần áo, ăn sáng. Trẫm có chuyện phải xử lý, xong chuyện sẽ trở lại thăm nàng. Vừa nói hắn vừa đi tới bên cạnh Cố Duy Nhất, cúi người khom lưng, nhẹ nhành hạ xuống một nụ hôn trên vầng trán rộng của Cố Duy Nhất.
Bị nam nhân hôn lên, Cố Duy Nhất liền xấu hổ, chỉ là sau đó nàng lại đưa tay về phía người của hắn tìm kiếm bức họa. Chỉ là, ngón tay của nàng chưa kịp chạm vào liền bị Độc Cô Ngạo Phong phát hiện.
"ách. . ."
Cố Duy Nhất chu đôi môi nhỏ nhắn, ánh mắt nhìn hắn tràn đầy ai oán.
Độc Cô Ngạo Phong thấy vậy, chỉ là nhỏ giọng cười một tiếng, lập tức, lại không kìm hãm được nhẹ nhàng mút mút đôi môi xinh xắn trè ra của nàng.
"Được rồi, trẫm thật sự muốn đi , nàng nên nghỉ ngơi thật tốt."
Vừa nói dứt lời, Độc Cô Ngạo Phong lại đưa tay nhẹ nhàng kéo mấy sợi tóc trên trán Cố Duy Nhất rồi mới xoay người rời đi. Nhìn thấy hành động của hắn, ánh mắt dịu dàng, khuôn mặt tươi cười, trong lòng nàng nhói lên một cái ngẩn người dõi theo bóng dáng hắn, đến khi khuất dạng mới lưu luyến không rời mà thu hồi ánh mắt.
Lại thấy lúc này sắc trời không còn sớm, chỉ lại hiện tại nàng mệt mỏi quá mà thôi. Tối hôm qua nàng ước chừng bị Độc Cô Ngạo Phong vần vò một cả đêm, nàng bây giờ nơi nào cũng không muốn đi, cái gì đều không muốn làm, chỉ là muốn ngủ bù thật tốt thôi.
Nghĩ tới đây, Cố Duy Nhất lập tức nằm xuống đi đánh cờ với Chu công.
. . .
Thời gian này đối với Cố Duy Nhất mà nói, quả thật như là nằm mơ.
Mỗi ngày, Độc Cô Ngạo Phong đều sẽ cùng nàng ngủ chung giường, khi tỉnh lại, người mình thích liền ở bên cạnh mình, cảm giác như thế, quả thực hạnh phúc như vắt ra mật ong.
Kể từ sau ngày kia, Đỗ Tô Tô liền bị đuổi ra khỏi hoàng cung. Nghe Cúc Vận nói, Đỗ Tô Tô nhiều lần muốn vào cung nhưng đều bị ngăn ở bên ngoài cửa.
Nghĩ đến việc nàng làm ra chuyện như vậy khiến cho Độc Cô Ngạo Phong không thể chịu đựng được, cho nên hắn nơi nào vẫn còn nguyện ý thấy nàng chứ! ?
Sau khi hắn giải quyết chuyện với Đỗ Tô Tô Cố Duy Nhất tâm tình đặc biệt hài lòng.
Mỗi ngày, Cố Duy Nhất đều sẽ tự mình chuẩn bị thức ăn cho Độc Cô Ngạo Phong, nàng quyết định làm mẹ hiền, vợ thảo, ra sức chiếu cố hắn.
Bởi vì, nhìn thấy người mình thích, ăn thức ăn chính mình tự làm, đối với Cố Duy Nhất mà nói, là chuyện hạnh phúc nhất.
Thật giống như bây giờ.
Trong phòng bếp nóng bức vô cùng, nhiệt độ của mùa hè quả thật khiến người ta muốn nổi điên, bên ngoài mặt trời chiếu rọi, tuy là như thế, Cố Duy Nhất lại không cảm thấy khổ cực, nàng ở trong bếp đổ mồ hôi như mưa, tận tâm làm thức ăn mà Độc Cô Ngạo Phong thích.
Hôm nay cá tươi không tệ, vừa to vừa béo. Cố Duy Nhất liền tính toán lóc thịt xắt lát ra rán, sau đó xương cá nấu canh. Lại thêm một đĩa sườn xào chua ngọt, bắp bò chua cay, và một đĩa rau xanh là tốt rồi.
Độc Cô Ngạo Phong mặc dù là vua của một nước, cũng không kiêng ăn, cũng không cần mỗi ngày đều sơn hào hải vị.
Cố Duy Nhất cũng không thích lãng phí, cho nên mỗi ngày làm thức ăn chỉ đủ hai người dùng là tốt rồi.
Giờ phút này, Cố Duy Nhất tay cầm một miếng cá đã được đầu bếp xử lý tính toán ướp gia vị sao cho phù hợp.
Ai biết, vừa hít một cái, mùi cá tanh xộc vào mũi làm cho dạ dày nàng quặn lên, đầu óc quay cuồng, lập tức ựa một tiếng liền ói ra.
"Nha! Quận chúa, ngươi là làm sao vậy! ? Phải chăng là thân thể không thoải mái, như thế nào đang yên lành liền ói ra đây! ?"
Cúc Vận ở một bên thấy vậy, lập tức sợ đến sắc mặt trắng bệch, lo lắng vô cùng.
Đối với sự sợ hãi, bối rối của Cúc Vận, Cố Duy Nhất chỉ là nhếch đôi môi, chau mày chán ghét cảm giác này. Nàng cố gắng đè xuống, sau đó mới nhận ly trà sấu mà Cúc Vận đưa tới để súc miệng.
"Cúc Vận, ta không sao, ngươi đừng lo lắng."
"Quận chúa, chúng ta nên quay về phòng, trước cho ngự y kiểm tra một chút. Nếu như thân thể Quận chúa có bệnh khẳng định Hoàng Thượng sẽ lo lắng.”
Nghe được Cúc Vận lời nói, Cố Duy Nhất cảm giác có lý.
Gần đây Độc Cô Ngạo Phong vì chuyện hải tặc Thanh Hải, sớm ngày mặt mũi cau có, nàng cũng không thể giúp đỡ được, nên cũng đừng vì chuyện của mình mà khiến hắn lo lắng.
Nghĩ tới đây, nàng liền xoay người rời khỏi Ngự Thiện Phòng.
Trở lại cung Dục Lân, Cố Duy Nhất liền cho người ta chuẩn bị nước ấm, chuyện cần làm bây giờ là tắm rửa thay quần áo một phen. Nhiệt độ mùa hè lúc nào cũng làm cho nàng thấy trên người dinh dính mồ hôi, một hồi nóng bức, ngột ngạt.
Lúc nàng tắm rửa xong thì Lý ngự y cũng đã đến rồi. Cảm giác tắm xong thật khoan khoái, nàng quay sang Lý ngự y để cho hắn bắt mạch.
"Lý ngự y, gần đây không biết như thế nào, ta cảm thấy buồn nôn. Hơn nữa mệt mỏi quá, phải chăng là bởi vì mùa hè quá nóng, ta bị cảm nắng ! ?"
Nghe vậy, chỉ thấy Lý ngự y đầu tiên là nhẹ nhàng cau mày chăm chú bắt mạch, sau một khắc, như là phát hiện cái gì, trên mặt nảy lên một tia sửng sốt, vui mừng.
"Khởi bẩm Quận chúa, Quận chúa không phải bị cảm nắng , mà là có tin mừng !"
"Có tin mừng! ? Có cái gì! ?"
Nghe được Lý ngự y nói, Cố Duy Nhất cũng không hiểu lắm, mở miệng hỏi. Cúc Vận đứng một bên, vừa nghe Ngự y nói ra mặt mày liền hân hoan.
"Nha, chúc mừng Quận chúa, Quận chúa là mang thai! Hoàng thượng đã biết, khẳng định rất vui mừng đi!"
"Cái gì! ? Ta, ta mang thai! ?"
Nghe được lời Cúc Vận, Cố Duy Nhất chỉ cảm thấy '"ầm" một tiếng, ngũ lôi giáng xuống đầu, hoàn toàn run rẩy... ánh mắt trợn tròn cực to, vẻ mặt không dám tin.
Dù sao thì, trong một tháng này, nàng đều cùng hắn sớm chiều ân ái, chính là… nàng cũng chưa từng nghĩ đến nhanh như vậy liền mang thai.
Nghĩ tới đây, trong lòng Cố Duy Nhất kinh ngạc.
Chỉ là, sau một khắc, Cố Duy Nhất từ từ tiêu hóa tin tức này. Nàng cúi đầu nhìn cái bụng bằng phẳng của mình, gương mặt rạng rỡ, đưa tay vỗ nhẹ vào bụng ha hả cười khúc khích.
"Ha hả, ta có đứa bé, ta có đứa bé của Phong, ha hả. . ."
Cố Duy Nhất mở miệng cười khúc khích, chỉ cảm thấy cảm giác hiện tại, thật sự là tuyệt vời không thể tả.
Hiện tại trong bụng nàng là kết tinh tình yêu của nàng và hắn, quả thật rất khó có thể tin nổi.
Trong lúc Cố Duy Nhất kinh ngạc sung sướng, một bên Cúc Vận, lập tức mở miệng cười nói.
"Ha hả, Quận chúa, nô tì nghĩ ngài nên nói cho Hoàng thượng biết tin này đi, khẳng định Hoàng thượng sẽ vô cùng vui vẻ.”
Cúc Vận mở miệng vừa nói dứt lời, liền tính toán cho người đi bẩm báo với Độc Cô Ngạo Phong, chỉ là Cố Duy Nhất mở miệng ngăn lại.
"Ai, Cúc Vận, chuyện này ta muốn đích thân nói cho Hoàng Thượng, còn nữa, Lý ngự y, phiền toái ngươi chuyện này ngươi trước giữ bí mật."
Đối với chuyện Độc Cô Ngạo Phong sủng ái Cố Duy Nhất bên trong hoàng cung người nào cũng biết mà không nói.
Nghe vậy, Lý ngự y chỉ là chúm chím gật đầu.
"Hảo, kia thần đi chuẩn bị thuốc dưỡng thai."
"Ừ, làm phiền Lý ngự y ."
Nghe được Lý ngự y lời nói, Cố Duy Nhất chỉ là lại cười nói cảm ơn.
Sau đó, là Cúc Vận vẻ mặt hưng phấn đi xuống sắc thuốc.
Lúc này một mình trong điện Dục Lân Giờ Cố Duy Nhất chỉ cảm thấy khó có thể tin nổi.
Đưa tay vuốt nhẹ vào bụng mình, nàng nghĩ ở chỗ này lại có thêm một đứa bé, cảm giác như thế thật là rất kì diệu.
Không biết, Độc Cô Ngạo Phong khi biết chuyện này hắn có hào hứng hay không! ?
Cũng không biết, đứa bé này rốt cuộc là bé trai hay là gái, lúc sinh ra sẽ giống nàng hay giống hắn nhiều hơn đây…
Càng nghĩ, trong lòng Cố Duy Nhất càng là kích động hưng phấn, hận không thể hiện tại liền nói cho Độc Cô Ngạo Phong, hắn sẽ được làmphụ hoàng !
Nghĩ tới đây, Cố Duy Nhất càng ngồi không yên, lập tức đứng lên, lao như tên bắn về hướng Ngự Thư Phòng.
. . .
Cố Duy Nhất mặt mày kích động hưng phấn đi tới Ngự Thư Phòng, tính toán nói cho Độc Cô Ngạo Phong chuyện này, lại thấy Ngự Thư Phòng không có người.
Hỏi tiểu thái giám canh giữ mới biết Độc Cô Ngạo Phong đang đi ra ngoài nói chuyện với mấy vị đại thần chưa có trở lại.
Thấy vậy, Cố Duy Nhất cũng không muốn đi ra ngoài, tính toán trước tiên ở Ngự Thư Phòng chờ Độc Cô Ngạo Phong trở về.
Ngồi ở trên ghế, Cố Duy Nhất vừa từ từ uống trà, vừa từ từ vuốt bụng của mình, nụ cười trên khóe miệng càng ngày càng sâu, không có chiều hướng dừng lại.
Chỉ là, Cố Duy Nhất đợi rất lâu, đều đợi không được Độc Cô Ngạo Phong trở về, thật sự là có hơi nhàm chán , liền tính toán tìm một cuốn sách xem qua.
Vì vậy, Cố Duy Nhất liền tới đến thư án bên kia, ánh mắt dò xét nhìn khắp căn phòng, nhìn đám Chiết Tử cao như núi ở trên bàn, Cố Duy Nhất bỉu môi.
Đang lúc Cố Duy Nhất tính toán thu hồi ánh mắt đột nhiên trong đầu linh quang chợt lóe.
Nghĩ đến hôm đó, Độc Cô Ngạo Phong thừa dịp nàng ngủ say hắn ngồi đó, vẻ mặt thần bí cắm cúi vẽ cái gì đó, xong rồi dấu đi, không cho nàng xem.
Lúc này ngồi chờ hắn lâu như vậy mà không thấy người đâu, cũng không biết hắn bận rộn quốc sự gì mà không cho nàng xem bức họa như đã hứa, nàng cũng quên luôn. Hiện tại hắn không có ở đây, chi bằng lén lút xem thế nào, rốt cuộc hắn vẽ cái gì a.
Nghĩ tới việc này khiến Cố Duy Nhất hưng phấn, tò mò bắt đầy tìm ở thư án.
"Trên bàn không có, chẳng lẽ là, là tại bên trong ngăn kéo sao! ?"
Cố Duy Nhất vừa tìm kiếm, vừa thì thào tự nói, một tay đưa vào ngăn kéo tìm tòi. Chỉ thấy trong ngăn kéo đều đặt một ít sách, ngăn kéo thứ hai đựng linh tinh một số dụng cụ, Cố Duy Nhất đưa tay kéo ngăn cuối cùng liền thấy bên trong đặt hai bức hình đã vẽ được cuộn lại.
Đôi mắt Cố Duy Nhất lập tức sáng ngời.
"Ha hả, tìm được rồi!", nàng vừa cười vừa đưa tay mở bức họa ra.
Nội dung của hình vẽ xuất hiện từ từ trong mắt Cố Duy Nhất. Là một nữ nhân, đôi mắt trên gương mặt ngủ say, đôi môi chúm chím đỏ mọng, khóe miệng cong như cười, thật tinh xảo động lòng người…
Khóe miệng Cố Duy Nhất nhẹ nhàng cong lên, mặt mày gian xảo híp lại không che dấu nổi sự ngọt ngào. Không nghĩ tới hắn vẽ một hồi như vậy lại vẽ ra nàng trong lúc ngủ với tư thái thanh thoát, yên bình như thế.
Trong lúc đang suy nghĩ về bức vẽ trên tay, ánh mắt Cố Duy Nhất lại rơi vào trên một bức vẽ khác nằm bên trong.
"Như thế nào nơi này còn một bức họa nữa! ?"
Chẳng lẽ là, Độc Cô Ngạo Phong cũng vẽ thêm một bức về nàng ! ?
Cố Duy Nhất không nhịn được tò mò, liền cầm lấy từ từ mở ra .
Đôi má hồng hào, hàng mi dài cong cong xanh ngắt, đôi môi chúm chím đỏ mọng như quả dâu mới chín. Mà thu hút cái nhìn của người ta nhất chính là đôi mắt trong sáng, hắc bạch phân minh, ánh mắt vương nhẹ làn nước trong veo.
Tuy nhiên, khi Cố Duy Nhất nhìn thấy trong tranh kia là một nữ nhân không phải chính mình, nhưng lại có đôi mắt hạnh giống mình, nhất thời tim đập mạnh, mắt trợn lên…