Mục lục
Dưỡng Chồn Thành Hậu, Tà Mị Lãnh Đế Ôn Nhu Yêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Độc Cô Ngạo Phong trợn tròn hai mắt, vẻ mặt hắn hoàn toàn không dám tin khi thấy người nhỏ bé nằm trên giường.

Chỉ thấy dáng người nhỏ bé, ước chừng khoảng mười hai mười ba tuổi, da ngăm đen, gầy như que củi, dường như gió thổi qua, cũng sẽ bị cuốn đi.

Phía trên là khuôn mặt nhỏ nhắn cỡ ngang bàn tay, lại càng đen trũi, gần như không nhìn ra được đường nét.

Tuy vậy, đôi mắt trắng đen phân minh kia, lại cực kì linh khí bắt mắt.

Đường nét động lòng người, hàng lông mi dài dày cong vút, đôi con ngươi đen nhánh kia, tựa như một đôi mã não đen tuyền, xinh đẹp vô cùng!

Nhìn thấy đôi mắt xinh đẹp này, trong đầu Độc Cô Ngạo Phong, không khỏi hiện ra một bóng hình xinh đẹp.

Nàng, cũng có một đôi mắt trắng đen phân minh như vậy, đôi mắt to đen láy vô cùng xinh đẹp.

"Nhạc nhi. . ."

Trong lòng Độc Cô Ngạo Phong vô cùng kinh ngạc, nhìn đôi mắt quen thuộc trước mặt, trong lòng không khỏi trùng xuống.

Trong lòng mơ hồ cảm thấy đau nhói, khiến cho đôi mắt đang vô cùng kinh ngạc của Độc Cô Ngạo Phong, nhuộm thêm vài phần bi thương.

Đối với tâm tư của Độc Cô Ngạo Phong, Cố Duy Nhất một điểm cũng không rõ ràng lắm.

Giờ phút này, nàng đang bị nam nhân dung mạo anh tuấn kia thật sâu hấp dẫn. Đột nhiên nghe thấy nam nhân thấp giọng gọi, giống như đang gọi cái gì, khiến trên mặt Cố Duy Nhất hơi có phần sửng sốt. Đôi mắt hướng về phía nam nhân, mang theo vài phần nghi hoặc.

Ánh mắt nam nhân này nhìn về phía mình, như thế nào lại kỳ quái như vậy? Dường như rất kinh ngạc, lại giống như trước đây có quen biết nàng?

Chẳng lẽ là, trước đây bọn họ đã từng quen biết sao?

Trong lúc Cố Duy Nhất còn đang nghi hoặc, trong lòng cũng không giấu được người khác, đôi môi hé ra, liền mở miệng hỏi.

"Xin hỏi, ngươi nhận ra ta sao?"

Cố Duy Nhất mở miệng, mặt mày nghi hoặc.

Nghe được lời này của Cố Duy Nhất, sắc mặt Độc Cô Ngạo Phong không khỏi kinh ngạc, lập tức hoàn toàn bừng tỉnh.

Đôi mắt màu hổ phách nhẹ nhàng lóe lên một phen, ngay lập tức khôi phục dáng vẻ lạnh lùng. Chỉ là khóe miệng, cũng nhẹ nhàng cong lên một cái, gợi lên một tia cười khổ khó có thể nhận ra.

Hiện nay nàng, đang là Hoàng Hậu của Linh Nhạc Quốc, đã được nam nhân yêu mến sủng ái trăm bề, con cái cũng đã thành đôi.

Giờ phút này nàng, chính là lúc cùng nam nhân và đứa trẻ mình yêu mến, hạnh phúc chung một chỗ.

Còn thiếu nữ này, chỉ là có đôi mắt giống nàng mà thôi. Nàng, từ đầu đến cuối cũng không phải người ấy . . .

Nghĩ tới đây, Độc Cô Ngạo Phong không khỏi nhẹ nhàng thở dài một hơi.

Lập tức, lại thấy người nhỏ bé trước mắt, dùng đôi mắt tràn đầy nghi hoặc, lại là đôi mắt trắng đen phân minh nhìn mình.

Thấy vậy, đôi môi Độc Cô Ngạo Phong hé ra, không khỏi trầm giọng nói.

"Trẫm không nhận ra ngươi, chỉ là, lần trước ngươi cứu trẫm có công, ngươi nghĩ muốn được ban thưởng cái gì, cứ việc nói."

Nam nhân mở miệng, giọng nói trầm thấp khàn khàn cực kỳ gợi cảm.

Nghe vậy, Cố Duy Nhất trong lòng nhất thời sợ hãi.

Chỉ cảm thấy, giọng nói của nam nhân này, thật sự rất gợi cảm, nhất thời vang lên, phải chăng cũng giống như con người cực kỳ mê người của hắn?

Trong lúc Cố Duy Nhất còn đang cực kì thả hồn theo gió, Hắc Phong đứng ở một bên, thấy Cố Duy Nhất sau khi nghe được lời nói của Độc Cô Ngạo Phong, trên mặt nhất thời ngây ngốc, cho là trong lòng Cố Duy Nhất mừng rỡ, lập tức lớn giọng, mở miệng nói.

"Tiểu khất cái ngươi vận số thật là tốt a! Có thể được hoàng thượng chúng ta ban thưởng, chính là phải tu đến mấy đời may mắn mới có được đó! Ngươi suy nghĩ nhanh lên một chút, rốt cuộc là ngươi cần vàng bạc tiền tài, hay là cái gì khác, chỉ cần ngươi nói ra, Hoàng thượng đều sẽ ban thưởng cho ngươi!"

Hắc Phong mở miệng, thẳng thắn nói.

Chỉ là, nghe thấy lời này của Hắc Phong, chân mày Cố Duy Nhất gắt gao nhíu lại, nhìn phía ánh mắt Hắc Phong, tràn đầy không vui.

"Đầu tiên, ta không gọi tiểu khất cái, ta là người có tên! Ngươi hết lần này tới lượt khác cứ gọi tiểu khất cái, có biết đây là chuyện tình cực kỳ không lịch thiệp hay không?"

Cố Duy Nhất mở miệng, lớn tiếng nói với Hắc Phong.

Dù sao, Cố Duy Nhất cũng là người có tôn nghiêm.

Dẫu nói như thế nào, trước kia nàng cũng là nữ sinh xinh đẹp suốt mười tám năm, được tất cả nam sinh yêu thích. Hiện nay, nàng xuyên qua trên một khối thân thể gầy trơ xương cũng coi như xong, như thế nào có khả năng lại chịu người khác bôi bác như thế? Thật sự đáng giận!

Nghĩ tới đây, đôi môi đỏ mọng của Cố Duy Nhất hơi trề ra, gương mặt nhỏ nhắn càng vì tức giận mà thở hồng hộc. Nhìn phía ánh mắt của Hắc Phong, chỉ thiếu nước muốn phun lửa.

Nghe được lời này của Cố Duy Nhất, trên mặt Hắc Phong nhất thời sửng sốt. Dù sao, Hắc Phong hắn cũng tự hiểu được. Vóc dáng hắn từ nhỏ đã hung ác, người khác vừa nhìn thấy hắn lần đầu tiên, lập tức quy hắn làm người ngoại tộc tà ác. Kỳ thật, tâm địa hắn lại cực kì lương thiện. . .

Chính là tiểu khất cái trước mắt này, một điểm cũng không sợ hắn, trái lại khiến Hắc Phong cảm giác được mới lạ.

Lại thấy tiểu khất cái này, gương mặt nhỏ nhắn thở hồng hộc, hơn nữa đôi mắt to trắng đen phân minh kia, lúc đầu vừa nhìn qua, thật giống như một con Tiểu Miêu màu đen bị chọc tức tới nổi giận, trái lại thêm vài phần dễ thương đầy sức sống.

Thấy vậy, Hắc Phong không khỏi mở miệng cười ha ha một tiếng, lập tức, đưa tay gãi gãi sau gáy, mở miệng cười nói.

"Hảo, là lỗi của ta, ta sau này không gọi ngươi tiểu, . . ."

Hắc Phong nói tới đây, lại thấy ánh mắt Cố Duy Nhất tràn đầy cảnh cáo, lập tức đem hai chữ cuối cùng nuốt trở lại vào bụng.

Lập tức, làn môi hồng hé mở, mở miệng nói.

"Vậy chung quy ngươi thử nói tên mình ra đi?"

Hiện tại thấy thái độ Hắc Phong không tệ, hơn nữa, nhìn Hắc Phong cười to hào sảng, Cố Duy Nhất coi như là nhận rõ. Hắc Phong này, chính là ăn nói không tốt, kỳ thật tính cách rất thẳng thắn.

Nhìn thấy hắn lần đầu tiên, lập tức cho hắn là loại người hung ác, chỉ cần ở chung thời gian dài, liền biết rõ kỳ thật hắn là người cởi mở, không câu nệ tiểu tiết.

Mà Cố Duy Nhất, cũng không phải loại người tính toán chi li. Tự nhiên cũng sẽ không cùng Hắc Phong so đo. Vì vậy, làn môi hồng hé mở, Cố Duy Nhất liền tương tự nói tên chính mình ra.

"Nghe cho rõ, ta gọi là Cố Duy Nhất!"

"ầm" một tiếng, cùng với lời vừa nói ra của Cố Duy Nhất, Độc Cô Ngạo Phong đang đứng trước mặt nàng cảm thấy như có Ngũ Lôi giáng xuống đầu, đại não trong khoảnh khắc lập tức trống rỗng.

Đôi mắt vừa mới khôi phục vẻ lạnh lùng, lại lần nữa trợn ngược thật to.

Nhìn phía ánh mắt Cố Duy Nhất, càng không che dấu nổi vẻ kinh ngạc.

Trong đầu trí nhớ phong trần, lại lần nữa hiện ra trước mắt

"Ta, rốt cuộc là ai?"

"Duy Nhất, ngươi là Duy Nhất!". Nữ nhân duy nhất trẫm yêu. . .

"Duy Nhất, ta gọi là Duy Nhất?"

"Vậy ngươi là ai?"

"Ta, là hoàng đế Thương Lang Quốc, Độc Cô Ngạo Phong, nam nhân của ngươi!"

. . .

Ở trong đầu, lời nói của nữ tử xinh đẹp, phảng phất vẫn còn rõ ràng trước mắt.

Chỉ tiếc, hiện nay thời gian trôi qua, người và vật đã sớm không còn.

Hiện nay, nhìn người nhỏ bé trước mắt này, cùng đôi mắt quen thuộc kia, còn nữa cái tên kia cũng là tương tự. . .

Chẳng lẽ là, trời cao thương hại hắn, cho nên, mới đưa một người, chính là đưa một tiểu cô nương tương tự như nàng đến bên cạnh hắn sao?

Nghĩ tới đây, trong lòng Độc Cô Ngạo Phong kinh ngạc vô cùng, ánh mắt nhìn Cố Duy Nhất, ban đầu là kinh ngạc, sau đó dần dần trở nên phức tạp.

Đôi mắt thâm thúy kia, nhẹ nhàng lóe lên một phen, ánh mắt nhìn phía Cố Duy Nhất, càng là mịt mờ khó hiểu. . .

Đối với tâm tư của Độc Cô Ngạo Phong, còn nữa ánh mắt khác thường của hắn, Cố Duy Nhất một điểm cũng không biết là chuyện gì.

Giờ phút này, trong lúc nàng nói ra đại danh của bản thân, lập tức, đôi con ngươi đen láy kia không khỏi quét nhanh một lượt, liền rơi trên người nam nhân tuấn tú đứng trước người nàng.

Gặp lại nam nhân trước mặt, giờ phút này đang lẳng lặng chăm chú nhìn nàng, thấy vậy, Cố Duy Nhất chỉ cảm thấy trong lòng không khỏi nhói đau.

Tâm tình trầm tĩnh như nước hồ suốt mười tám năm, dường như bị người quăng vào một khối đá thật lớn, khơi dậy tầng tầng rung động. . .

Nam nhân này đang nhìn nàng đây!

Hơn nữa, nhìn thần sắc trên mặt nam nhân, một điểm cũng không có ý tứ chán ghét dung mạo nàng, thật sự tốt quá.

Được nam nhân tuấn tú lẳng lặng nhìn như vậy, thật sự là một chuyện phi thường hạnh phúc!

Trong lúc Cố Duy Nhất đắm chìm trong cảm giác ngọt ngào của bản thân, khóe miệng, cũng từ từ nhếch lên một cái, chỉ còn thiếu nước nhếch mép chạy đến tận mang tai.

Cố Duy Nhất trong lần gặp lại này chỉ cúi đầu ngây ngô cười, ánh mắt thẹn thùng pha lẫn xấu hổ, thỉnh thoảng len lén nhìn Độc Cô Ngạo Phong đứng ở trước người nàng.

Hắc Phong ở một bên thấy vậy, không biết nói sao.

Trong lòng Hắc Phong biết bản thân chủ nhân dung mạo tuấn tú vô cùng, anh minh thần vũ, nữ tử ái mộ chủ nhân càng là nhiều không kể xiết.

Chỉ là, nhìn thấy tiểu cô nương mới chỉ khoảng mười hai mười ba tuổi, lại dùng ánh mắt ái mộ nhìn chủ nhân, thật sự kỳ lạ.

Hiện tại tiểu cô nương, đều trưởng thành sớm như vậy sao! ?

Ngoài ra, tiểu cô nương này, dáng vẻ trưởng thành thật sự rất đáng sợ đi! ?

Nếu như hắn bị tiểu cô nương này nhìn bằng ánh mắt như vậy, khẳng định hội cả người không được tự nhiên.

Cũng may là bản thân chủ nhân định lực đủ tốt!

Trong lúc Hắc Phong trong lòng nhớ lại, Độc Cô Ngạo Phong vốn một mực trầm lặng, đôi môi hé ra, lại lần nữa trầm giọng nói.

"Ngươi còn không có nói, ngươi nghĩ muốn ban thưởng cái gì đây! Trẫm là người thưởng phạt phân minh, chỉ cần ngươi đưa ra, trẫm lại làm được, trẫm chắc chắn thưởng cho ngươi!"

"Có thật không?"

Nghe được lời này của Độc Cô Ngạo Phong, Cố Duy Nhất làn môi hồng mở ra, không khỏi giật mình kêu lên thành tiếng.

Nhìn phía đôi mắt Độc Cô Ngạo Phong, ánh mắt chợt lóe lên, phảng phất như ngôi sao trên trời đẹp không sao tả xiết.

Nếu như những người khác, dùng giọng điệu không tin tưởng như thế hỏi mình, Độc Cô Ngạo Phong nhất định sẽ nổi giận.

Dù sao, hắn chính là vua của một nước, một lời đáng giá ngàn vàng, uy nghiêm của mình, sao người khác có thể hoài nghi?

Tuy nhiên, khi đối diện với hắn là một đôi mắt xinh đẹp, chỉ cảm thấy tim đập dồn dập, lập tức, không khỏi nhẹ nhàng gật đầu.

"Nói đi!"

Nam nhân mở miệng, giọng nói trầm thấp khàn khàn, dường như mang theo từ tính, làm cho người nghe, đều cảm thấy như một loại hưởng thụ.

Nếu như sau này, mỗi ngày đều có thể nhìn thấy nam nhân này, nghe được hắn nói chuyện, thật là tốt biết bao. . .

Trong lòng nhớ lại, Cố Duy Nhất cơ hồ là không hề nghĩ ngợi, hé mở làn môi hồng, liền đem suy nghĩ ở trong lòng nói ra.

"Ta nghĩ mỗi ngày đều có thể nhìn thấy ngươi!"

Cố Duy Nhất mở miệng, lời này liền thốt ra.

Nghe thấy lời nói của Cố Duy Nhất, mọi người trong phòng, lập tức ngây ngẩn cả người. Nhìn ánh mắt Cố Duy Nhất, càng ngạc nhiên và không dám tin.

Dù sao, mọi người trong lòng phán đoán, đều nghĩ là Cố Duy Nhất sẽ xin Độc Cô Ngạo Phong ban thưởng vàng bạc tiền tài linh tinh các loại, ai biết, Cố Duy Nhất lại sẽ nói như thế.

Nhìn những người khác kinh ngạc, Cố Duy Nhất, sau khi lời nói vừa dứt, trên mặt cũng là sửng sốt.

Mới vừa rồi, nàng chỉ cảm thấy trong lòng kích động, chỉ là mong muốn có thể mỗi ngày đều nhìn thấy người nam nhân tuấn tú, liền chưa từng suy nghĩ nhiều mặt khác, lời này, liền từ trong miệng nàng thốt ra .

Hiện nay, thấy mọi người bốn phía trố mắt đứng nhìn, dáng vẻ trợn mắt há hốc mồm, cuối cùng Cố Duy Nhất mới cảm thấy, lời nói chính mình vừa rồi rốt cuộc kinh động lòng người tới mức nào.

Trời ạ, cũng không biết nam nhân tuấn tú này, có thể cảm thấy nàng không biết xấu hổ chăng! ? ? ?

Ô ô ô, hình tượng của nàng, đã không còn. . .

Nghĩ tới đây, trong lòng Cố Duy Nhất cũng gào khóc thảm thiết, hơn nữa, còn cảm thấy một luồng khí khô nóng, đang từ đáy lòng, vừa ra liền chạy thẳng lên đỉnh đầu, làm cho hai gò má đều cảm thấy nóng bừng lên.

Tiếp đó ánh mắt thâm thúy nóng rực của nam nhân rơi tại trên người mình, Cố Duy Nhất ngượng ngùng chỉ nghĩ từ trên mặt đất tìm một lỗ nhỏ, trực tiếp chui vào không ra ngoài nữa.

Trời ạ! Lần này đây, nàng thật sự mất hết mặt mũi rồi!

Trong lúc Cố Duy Nhất còn đang ngượng ngùng, lại thấy Độc Cô Ngạo Phong vẻ mặt kinh ngạc, đôi mắt màu hổ phách nhẹ nhàng lóe ra một phen.

Lập tức, hé mở làn môi hồng, gằn từng tiếng, trầm giọng nói.

"Hôm nay, trẫm liền thu Cố Duy Nhất là con gái nuôi! Phong, Cố Duy Nhất là Quận chúa! Phong tên Duy Nhất, vào ở cung Dục Lân!"

"Cái gì?"

Sau khi nghe Độc Cô Ngạo Phong nói thế, mọi người lập tức ngạc nhiên.

Dù sao, mấy ngày nay tất cả mọi người đều biết, tiểu hài tử trước mắt này, cứu giá có công, Hoàng thượng đối với nàng, cũng có chút đặc biệt.

Lại không nghĩ tới, Hoàng thượng hiện nay, sẽ phong một tiểu khất cái là Quận chúa!

Đây là chuyện tình từ trước tới nay cũng chưa từng có…

Hơn nữa, đương kim Thánh thượng, đăng cơ đã hơn bốn năm, hậu cung đến nay vẫn khuyết như cũ, chứ nói chi là con cái .

Hiện nay, lại phong lại một tiểu khất cái là con gái nuôi, đây thật sự là. . .

Trong lúc tất cả mọi người ở đây kinh ngạc cằm đều sắp sửa rơi xuống, trong lòng Cố Duy Nhất vô cùng kinh ngạc, một điểm cũng không kém so với những người khác.

Mới vừa rồi, nàng đang phiền muộn vì chính mình nói lời không nên nói, vẫn còn sợ hãi ngộ nhỡ chọc nam nhân này mất hứng!

Không nghĩ tới, nam nhân này vừa nói cái gì! ?

Hắn nói, hắn muốn phong nàng làm Quận chúa! ? Quận chúa Duy Nhất! ?

Như vậy, nàng hiện tại, không phải trở thành con gái nuôi của hắn sao! ?

A a a a a. . .

Nàng mới không cần đó!

Nam nhân tuấn tú như vậy, nàng hận hắn không thể trở thành của nàng. . .

Chính là hiện nay. . .

Nghĩ tới đây, Cố Duy Nhất cũng không biết là nên vui hay nên buồn .

Trong lúc mặt Cố Duy Nhất khóc không ra nước mắt, chỉ thấy Độc Cô Ngạo Phong môi đỏ mọng hé ra, mở miệng trầm giọng nói.

"Vui mừng hả? Được phong thưởng như vậy, còn không dập đầu tạ ơn sao! ?"

"A. . ."

Nghe được lời này của nam nhân, Cố Duy Nhất hé mở làn môi hồng, ý muốn cự tuyệt. Chỉ là, lại nghĩ đến, Quân Vương thời cổ đại uy nghiêm, tuyệt không chịu được người khác thách thức mình như vậy.

Nếu như giờ phút này, nàng mở miệng cự tuyệt, cũng không biết có thể hay không lại làm mặt rồng giận dữ.

Đến lúc đó, nàng đừng nói làm Quận chúa, lại được lên đoạn đầu đài đi! ?

Nghĩ tới đây, khuôn mặt nhỏ nhắn của Cố Duy Nhất không khỏi cực kì khốn khổ, sau đó quỳ trên mặt đất, hướng nam nhân nhẹ nhàng khấu đầu.

"Tạ Hoàng thượng ban thưởng. . ."

"Hiện nay, ngươi còn kêu trẫm là Hoàng thượng sao?"

Độc Cô Ngạo Phong mở miệng, giọng điệu không nóng không lạnh, lại cực kỳ gợi cảm.

Nghe vậy, trên mặt Cố Duy Nhất dừng một chút, dường như nghĩ đến cái gì, môi đỏ mọng hé ra, đối với nam nhân đứng trước người, nhẹ nhàng kêu.

"Phụ, phụ hoàng. . ."

Trời ạ!

Lần đầu tiên xưng hô với người khác như thế, quả thật nói không được tự nhiên.

Trong lòng nhớ lại, Cố Duy Nhất không khỏi đưa tay gắt gao thu lại vạt áo chính mình, mặt mày không được tự nhiên.

Độc Cô Ngạo Phong thấy vậy, con ngươi màu hổ phách, lại xẹt qua một tia tiếu ý. Làn môi hồng hé mở, trầm giọng nói.

"Sau này, ngươi chính là Quận chúa Duy Nhất của trẫm!"

Duy nhất, ngươi là Duy Nhất của trẫm. . .

. . .

Từ chim trĩ biến Phượng Hoàng, chính là nói điệu bộ lúc này của Cố Duy Nhất.

Cố Duy Nhất chỉ cảm thấy gần đây đã xảy ra nhiều chuyện, quả thực so với phim truyền hình còn phức tạp ly kỳ, quanh co hơn.

Vì một xấp tiền rơi giữa đường, nàng bị xe tải đâm vào, cuối cùng lại xuyên qua trên người một tiểu khất cái gầy trơ xương.

Vốn tưởng rằng, cuộc đời của nàng tràn ngập bi kịch. Không nghĩ tới, nàng lại sẽ gặp được nam nhân tuấn tú này, cũng tức là đương kim hoàng thượng của Thương Lang Quốc, cha nuôi nàng hiện nay, Độc Cô Ngạo Phong!

Một lần đánh bậy đánh bạ, nàng liền từ một tiểu khất cái gầy trơ xương, trở thành đương kim quận chúa Duy Nhất!

Giờ phút này, vào ở trong cung Dục Lân!

Hơn nữa bên người, còn có mười mấy cung nhân thị vệ thái giám bảo vệ hầu hạ.

Việc đời khó liệu, chính là nói vấn đề này đi! ?

Ở trong hoàng cung tu dưỡng một tháng, Cố Duy Nhất mỗi lần nhớ lại chuyện này, đều cảm thấy vô cùng cảm thán.

Nàng, Cố Duy Nhất thật sự xuyên qua!

Nàng, Cố Duy Nhất trở thành quận chúa Duy Nhất của Thương Lang Quốc!

Nàng, Cố Duy Nhất hiện tại có một người tuấn tú vô cùng, đủ để vang dội cả nước, khiến tất cả nữ nhân thấy, đều lâm vào ái mộ. . . Phụ hoàng!

Đây thật sự là chuyện vô cùng vui mừng, hay có lẽ là chuyện phiền não đây! ?

Cố Duy Nhất cũng không biết.

Căn cứ vào một tháng tu dưỡng tại hoàng cung, từ trong miệng đám cung nhân lại được tin tức bát quái, Cố Duy Nhất cũng nhìn thấu, đặt chính mình vào trong triều đại. Thương Lang Quốc, trong lịch sử không có triều đại này!

Độc Cô Ngạo Phong, năm nay hai mươi tám, chính là hoàng đế hiện tại của Thương Lang Quốc.

Chỉ là, khiến Cố Duy Nhất kinh ngạc nghi hoặc chính là. Độc Cô Ngạo Phong năm nay đã hai mươi tám, hậu cung vẫn trống như trước, ngay cả một nữ nhân cũng không có.

Mà ngay cả cung nhân hầu hạ hắn, không phải thái giám thì chính là thị vệ, không có một ai là nữ.

Thật sự là kỳ quái vô cùng!

Dù sao, giống như cổ đại những nam nhân này, đại đa số đều là mười lăm mười sáu tuổi liền đã thành gia lập thất, con cái đầy đàn .

Lại nói, Độc Cô Ngạo Phong, chính là đương kim Thánh thượng, vì sao hắn hiện nay đã hai mươi tám tuổi, bên người ngay cả một nữ nhân cũng không có?

Chẳng lẽ là, hắn có xu hướng tình cảm gì không thể cho người ta biết?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK