Nhưng mà, thấy dáng vẻ ngượng ngùng của Huyền Lăng Phong , Đồng Nhạc Nhạc lại không nhịn được nảy sinh ý định trêu chọc hắn một phen.
Mắt nhung lóe ra nụ cười, trên mặt Đồng Nhạc Nhạc lại làm ra dáng vẻ mờ mịt, bèn mở miệng hỏi.
"Thập Tam Gia, câu đố này rất bình thường nha! Chúng ta không ra gì ! ? Thập Tam Gia, ngài rốt cuộc đoán ra đáp án hay không ! ? Không nên vì chính mình không biết mà đã nói câu đố này là không ra gì."
Nghe được Đồng Nhạc Nhạc nói lời này, Huyền Lăng Phong nét mặt liền buồn bực, vệt ửng đỏ trên mặt càng thẫm hơn.
Ánh mắt nhìn Đồng Nhạc Nhạc, càng lúc càng tỏ ra ảo não.
Đôi môi xinh đẹp kia, sau khi lúng búng rất lâu, lại thật sự nói không ra lời lấy một chữ nào.
Giờ phút này Huyền Lăng Phong chỉ cảm thấy tâm can mình lại đột nhiên bắt đầu đập dồn dập .
Đặc biệt khi đối đầu với tiểu thái giám trước mắt này, trái tim hắn bắt đầu đập khẩn trương lên .
Đáp án của câu đố này, hắn cũng là nói không nên lời, không biết tại sao.
Nếu như vào dĩ vãng, hắn cùng những người khác mà ở chung một chỗ như thế thì làm gì có việc nói không nên lời! ?
Chính là, tại sao ngược lại vào lúc đối mặt tiểu thái giám này , hắn liền nói không nên lời đây! ?
Thật là kỳ quái!
Liền vào lúc trong lòng Huyền Lăng Phong u mê, bên này Đồng Nhạc Nhạc đã ăn hơn phân nửa con thỏ vừa nướng xong .
Thấy điệu bộ Huyền Lăng Phong vừa là ảo não, vừa là ngượng ngùng , nàng không khỏi mở miệng cười nói.
"Thập Tam Gia, thế nào, đáp án nghĩ ra được chưa! ? Nếu như nghĩ ra được thì nói nha!"
Nghe được Đồng Nhạc Nhạc nói những lời này, lại nhìn đôi mắt tràn đầy vui vẻ của nàng, trong lòng Huyền Lăng Phong biết, nàng tuyệt đối là cố ý!
Làm thế nào tiểu thái giám này, da mặt lại dày như vậy ! ? Cũng không thấy thẹn thùng chút nào! ? Câu đố như vậy mà cũng nói ra thành lời! ?
Huyền Lăng Phong đầu tiên là ảo não trợn mắt nhìn Đồng Nhạc Nhạc đang tràn đầy vui vẻ, lập tức, mới hé mở đôi môi, mở miệng lúng búng .
"Đáp án này chính là, chính là Bổn vương có, mà ngươi không có, có đúng hay không! ?"
Nghe thấy Huyền Lăng Phong nói vậy, Đồng Nhạc Nhạc cố nín cười, mở miệng hỏi.
"Thập Tam Gia, cái gì là ngài thì có, nô tài không có! ? Vậy đó rốt cuộc là vật gì vậy! ?"
Nhìn thấy vẻ mặt mê hoặc của Đồng Nhạc Nhạc , trong lòng biết Đồng Nhạc Nhạc là cố ý, Huyền Lăng Phong càng tỏ ra tức giận.
Lập tức, một tay chỉ vào đũng quần của mình, vừa ngượng ngùng nghiêm mặt mở miệng nói.
"Chính là cái...này! Có đúng hay không! ?"
Thấy Huyền Lăng Phong gương mặt đỏ ửng, trên mặt lộ vẻ ảo não và ngượng ngùng, Đồng Nhạc Nhạc rốt cuộc không nhịn được phì một tiếng, bắt đầu cười ha ha .
"Ha ha, Thập Tam Gia, không nghĩ tới ngài lại suy nghĩ như vậy ! Lại nghĩ đến phương diện kia , ha ha ha ha ha ha, cười chết ta !"
Nghe được Đồng Nhạc Nhạc nói lời này, lại thấy dáng vẻ nàng ôm bụng cười ha ha, nét mặt Huyền Lăng Phong vừa là quẫn bách, vừa là nghi hoặc.
"Chẳng lẽ không đúng sao! ?"
"Đương nhiên không đúng nữa rồi!"
Nghe được Huyền Lăng Phong nói như thế, Đồng Nhạc Nhạc không hề nghĩ ngợi, liền mở miệng đáp.
Nghe vậy, Huyền Lăng Phong lập tức mở miệng hỏi tới.
"Như vậy, đáp án rốt cuộc là cái gì vậy! ?"
Nghe ra sự buồn bực ở trong giọng Huyền Lăng Phong , Đồng Nhạc Nhạc cũng không thừa nước đục thả câu , lập tức mở miệng trả lời.
"Kỳ thật đáp án là bắp ngô! Không nghĩ tới Thập Tam Gia lại nghĩ đến phương diện kia là đáp án !"
Đồng Nhạc Nhạc vừa nói, ánh mắt nhìn Huyền Lăng Phong càng là mang theo vài phần chế nhạo và trêu chọc.
Nghe được những lời Đồng Nhạc Nhạc đã nói, Huyền Lăng Phong trên mặt đầu tiên là sửng sốt, rồi dáng vẻ như thể bỗng nhiên tỉnh ngộ . Cuối cùng lại thấy ánh mắt của Đồng Nhạc Nhạc nhìn về phía mình mang theo sự chế nhạo và trêu chọc, ngay lập tức, khuôn mặt tuấn tú Huyền Lăng Phong liền hiện vẻ buồn bực.
Hắc mâu lập tức cụp xuống, trên mặt lộ vẻ né tránh và ngượng ngùng.
"Bản, Bản vương nào đâu biết rằng đáp án là bắp ngô. Hơn nữa, ngươi cứ nói câu đố đưa ra như vậy, muốn cho người ta không nghĩ sai đi cũng khó. . ."
Câu nói cuối cùng kia, Huyền Lăng Phong nói âm lượng rất thấp, nhưng mà vẫn bị Đồng Nhạc Nhạc nghe được.
Nghe vậy, khóe miệng Đồng Nhạc Nhạc nhếch lên, ánh mắt tươi cười, mở miệng cười nói.
"Ha hả, làm thế nào không nói Thập Tam Gia suy nghĩ nhiều quá! ? Nhưng mà, Thập Tam Gia năm nay cũng mười tám , cũng là lúc nên nạp phi tử rồi. Thập Tam Gia, ngài đã có người mình thích chưa ! ?"
Nghe được Đồng Nhạc Nhạc nói lời này, trong lòng Huyền Lăng Phong bống nhiên giật nảy lên một cái. Sau đó khuôn mặt tuấn tú vừa ngước lên, lập tức nhìn thẳng vào Đồng Nhạc Nhạc .
"Cái gì! ? Người ... mình thích! ?"
Huyền Lăng Phong mở miệng, trên mặt có vẻ hơi ngạc nhiên , hắn nghĩ thật không ngờ, Đồng Nhạc Nhạc sẽ nói ra vấn đề như vậy.
Nhìn thấy dáng vẻ ngạc nhiên của Huyền Lăng Phong , Đồng Nhạc Nhạc cũng là nhẹ nhàng gật đầu, mở miệng nói.
"Đúng vậy, các cậu ấm vào cái tuổi như Thập Tam Gia , đã sớm lấy vợ sinh con . Chẳng lẽ Thập Tam Gia còn chưa có tính toán đến phương diện này sao! ? Phải biết rằng, nữ hài tử thích Thập Tam Gia rất nhiều đây!"
Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, nói ra chi tiết.
Mặc dù nói, bên trong hoàng cung rất nhiều người cứ nói đến Hỗn Thế tiểu Ma vương Huyền Lăng Phong này, thì đều là nghiến răng nghiến lợi.
Chỉ là, vẫn có rất nhiều cung nữ mang trái tim thầm hứa với Huyền Lăng Phong.
Dù sao, Huyền Lăng Phong tính tình mặc dù có hơi xấu, chỉ là dáng vẻ dung mạo ưng ý, mà lại còn là một Vương gia.
Hiện nay bên người lại cũng chưa có một nữ nhân nào, rất nhiều cung nữ khi nói đến Huyền Lăng Phong , đều là có vẻ mặt thiếu nữ mơ mộng.
Đúng là, so cùng hao phí thời gian bên trong hoàng cung, làm một cung nữ không có tiếng tăm gì , còn không bằng làm thiếp cho một vị Vương gia , ít nhất có thể hưởng thụ sung sướng không lo ăn mặc.
Chỉ là cũng không biết trong lòng Huyền Lăng Phong, rốt cuộc có thích nữ hài tử nào chưa. Đối với điểm này, Đồng Nhạc Nhạc quả là tò mò .
Vào lúc trong lòng Đồng Nhạc Nhạc nghi hoặc , cũng không biết, Huyền Lăng Phong bởi vì những lời này của nàng, mà trong đầu càng là bắt đầu căng thẳng.
Chính mình, có người mình thích sao! ?
Nếu như vào trước kia, hắn khẳng định sẽ không nói hai lời liền bảo không .
Huyền Lăng Phong biết, chính mình có tướng mạo tốt, lại là một Vương gia, bình thường tất cả mọi người đối với hắn đều một mực cung kính.
Trong ngày thường , cũng có không ít cung nữ nha hoàn tiểu thư liếc mắt với hắn bày tỏ thiện chí linh tinh các loại, chỉ là, hắn cũng là ngoảnh mặt xem thường.
Bởi vì, những nữ nhân này ở trong mắt hắn, đều là giả vờ rụt rè e lệ, làm bộ quá chừng, trước mặt một kiểu, sau lưng lại là một kiểu khác.
Cho nên, đối với những nữ nhân này thì hắn cũng không có một chút hứng thú nào.
Chính là, nói đến người mình thích. . .
Ánh mắt của Huyền Lăng Phong , không khỏi từ từ rơi vào tiểu thái giám trước người này .
Chỉ thấy tiểu thái giám trước mắt này, mặt như tranh vẽ, mũi ngọc thanh tú môi anh đào, mỗi một chỗ, đều đẹp mắt làm cho người ta không rời mắt nổi.
Đặc biệt hiện tại, khi thấy tiểu thái giám này đang nhìn mình cũng không hề chớp mắt , khiến cho trái tim Huyền Lăng Phong lại bắt đầu đập loạn không quy luật .
Tiếng tim đập 'bịch bịch bịch', đập nhanh như vậy, phảng phất vạn mã phi nhanh .
Huyền Lăng Phong không biết chính mình phải chăng là lại phát bệnh , cảm giác như thế quả là xa lạ, thật kỳ quái.
Hơn nữa, cũng chỉ có vào lúc hắn đối mặt tiểu thái giám này , thì mới có thể trở nên kỳ quái như vậy .
Hắn, rốt cuộc là làm sao vậy! ?