"Thật xin lỗi Công Chúa, là nô tỳ sai lầm rồi, Tiểu Nhạc Tử, thật xin lỗi, mới vừa rồi là A Nô sai lầm, không biết ngươi chính là vị ân nhân kia của Công chúa.”
Nhìn dáng vẻ tràn đầy xin lỗi của A Nô, Đồng Nhạc Nhạc lập tức lên tiếng nói.
"Đừng đừng đừng, nô tài biết được A Nô muội muội chỉ là sốt ruột bảo vệ chủ nhân, nô tài sẽ không để tâm."
Nghe được lời này của Đồng Nhạc Nhạc, A Nô mới thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt nhìn Tiểu Nhạc Tử càng là mang vài phần cảm kích.
Dù sao, nàng từ nhỏ đi theo bên người Công Chúa, chiếu cố công chúa là chức trách của nàng. Mới vừa rồi bắt gặp chỉ một tiểu thái giám lại có thái độ vô lễ đối với Công Chúa , nàng không nhịn được liền tiến lên quát. Cũng không biết rằng tiểu thái giám này chính là ân nhân của Công chúa.
Nhớ lại thái độ vừa rồi của mình thật không tốt, A Nô trong lòng cảm thấy xấu hổ.
May là, tiểu thái giám này là người rộng lượng, cũng không so đo tẹo nào. Bằng không, nàng cũng không biết nên làm thế nào mới tốt .
Tong lúc A Nô suy nghĩ, Đồng Nhạc Nhạc bắt gặp dáng vẻ cảm kích của nàng cũng chỉ nhẹ nhàng cong môi cười một tiếng, cử chỉ lễ phép, lại càng khiến A Nô thêm xấu hổ.
Thấy A Nô ngượng ngùng, Đồng Nhạc Nhạc nụ cười càng thân thiết, đối với việc vừa rồi bị A Nô quát bảo ngưng lại, nàng cũng cảm thấy không có gì to tát.
Mắt nhung vừa chuyển, không khỏi rơi trên người Đường Yên Nhi.
Lúc đó tại thời điểm lần đầu tiên nhìn thấy Đường Yên Nhi, nàng liền cảm giác được thiếu nữ trước mắt này không phải người bình thường .
Cho dù lúc gặp Đường Yên Nhi mặt mày bối rối, thần sắc tái nhợt, nhưng trên mặt vẫn lộ rõ sự sang trọng một cách tự nhiên, không phải người bình thường có được.
Nhưng mà, Đồng Nhạc Nhạc cũng không ngờ đến nàng lại là Cửu công chúa của Triệu Hi Quốc!
Nghĩ vậy, đôi môi đỏ mọng của Đồng Nhạc Nhạc mở ra, lên tiếng vấn an.
"Lúc đầu không nghĩ tới người là Công Chúa ở đây! Nô tài thỉnh an Công Chúa ."
Đồng Nhạc Nhạc nói xong, liền tính quỳ xuống đất hành lễ với Đường Yên Nhi .
Chỉ là lập tức bị Đường Yên Nhi đưa tay ngăn trở.
"Ai, Tiểu Nhạc Tử, ở chỗ này, lại không có người ngoài, ngươi không cần giữ lễ tiết cùng ta. Lại nói, trong lòng ta , ngươi không phải là thái giám mà là ân nhân đã cứu mạng ta, ta sớm đã xem ngươi là bạn tốt.”
Đường Yên Nhi lên tiếng nói, hơn nữa xưng hô cũng đổi thành 'Ta' .
Nghe vậy, Đồng Nhạc Nhạc liền hiểu ra ý tứ của Đường Yên Nhi, chỉ cảm thấy Đường Yên Nhi thật sự là một tiểu cô nương đáng yêu.
Ở Cửu công chúa của Triệu Hi Quốc không có giống như những gì mà nàng vẫn từng nghĩ . Như là người được ngàn vạn sủng ái hay bởi vì thân phận mà ngông nghênh, kiêu ngạo ngang ngược. Nếu như đúng như này, nàng cảm thấy thật đau đầu thay cho những người khác trong cung.
Chỉ là hiện tại, nhìn thấy trước mắt nụ cười ngây thơ hồn nhiên, ánh mắt chất phác của tiểu cô nương, Đồng Nhạc Nhạc liền yên tâm .
Môi đỏ mọng khẽ nhếch lên, Đồng Nhạc Nhạc cũng không câu nệ cái gì.
Dù sao, nàng cũng không phải là người cổ đại, nàng có tư tưởng của người hiện đại.
Kết quả là Đồng Nhạc Nhạc lập tức gật đầu, mở miệng nói.
"Hảo, sau này ta cũng gọi ngươi Yên Nhi đi! ? Chỉ là khi không có người ngoài a!"
"Ha hả, Tiểu Nhạc Tử, ngươi quả nhiên không giống với những người khác, ta lần đầu tiên khi nhìn thấy ngươi liền đã biết."
Nghe được Đồng Nhạc Nhạc đáp ứng, Đường Yên Nhi lập tức mở miệng cười nói.
Dù sao, trong hoàng gia Triệu Hi Quốc, Cửu công chúa là người ít tuổi nhất, cho nên mọi người đối với nàng là một mực cung kính, luôn sợ hãi nàng có sơ xuất nào.
Từ nhỏ, nàng áo cơm không lo, cái gì cũng không thiếu. Chỉ là, đó không phải cuộc sống nàng muốn.
Có đôi khi nàng thường xuyên nghĩ, nếu như nàng chỉ là một tiểu thư nhà giàu bình thường có lẽ sẽ tốt đẹp hơn.
Ít nhất, khi đó nàng có thể có được một người bằng hữu.
Hiện tại, mặc dù bên người nàng cũng có không ít nam nữ cùng tuổi, chỉ là nàng không nghĩ đến sẽ cùng bọn họ kết giao.
Bởi vì nàng biết, cái bọn họ coi trọng cũng chỉ là thân phận cao quý của nàng.
Trong mắt họ , nàng đầu tiên là Cửu công chúa, tiếp tới là người có thể đáp ứng cho bọn họ bất cứ điều gì…
Cho nên, nàng tình nguyện cô đơn một mình, cũng không nghĩ muốn có những bằng hữu dối trá này
Tuy nhiên,trong lúc nàng đi tới Linh Nhạc Quốc, bất hạnh thất lạc thị vệ thân cận, lại bị người hạ mê dược đưa đến Phỉ Thúy Các, khi đó, nàng chỉ cảm thấy cuộc đời mình đã bị hủy hoại.
Đang lúc nàng nghĩ rằng sẽ không còn lối thoát, thì thiếu niên trước mắt này, lại giống như một tia nắng sáng lạn ấm áp sáng rỡ, chiếu thẳng tới đáy lòng đang tối tăm tuyệt vọng của nàng,
Nàng không biết khi ấy nàng lấy đâu ra sự tin tưởng, mà tại thời điểm nhìn thấy người thấy thiếu niên này, liền cảm thấy được hắn sẽ cứu chính mình,
Chỉ là, lúc ấy nàng cũng không thể suy xét nhiều như vậy .
Ngay lần đầu tiên nhìn thấy thiếu niên này, trong lòng nàng liền đột nhiên xuất hiện một niềm tin, thiếu niên này, là người duy nhất có thể cứu được nàng!
Kết quả là nàng liền liều mạng chạy vọt tới, giống như người sắp chết đuối trong nước bắt được khúc gỗ nổi , không thể buông tay nữa. . .
May là, nàng gặp đúng hắn. . .