Ngay lúc Độc Cô Ngạo Phong biết được tin tức, sau khi dẫn Hắc Phong chạy đến xem náo nhiệt liền thấy một màn trước mắt.
Chỉ thấy Cố Duy Nhất hai tay đè chặt ở trên lưng của Độc Cô Ngạo Vũ, vừa gắt gao khóa chặt cổ tay của Độc Cô Ngạo Vũ, vừa đắc ý cười cực kỳ kiêu ngạo.
“Ha ha ha… còn muốn giáo huấn bà cố ta đây nữa không. Hiện tại, trái lại theo như ta thấy thì phải là ta giáo huấn ngươi mới đúng, ha ha ha… nắm đấm yếu xìu như thế mà dám cùng bà cố ngươi đây lớn lối to mồm, bà cố ta đây không cần tốn nhiều sức lực mà đã có thể đánh ngã ngươi, tốt hơn hết nên ngoan ngoãn, giải thích cùng xin lỗi với ta, nói rằng ta là đại mĩ nữ khuynh quốc khuynh thành, quốc sắc thiên hương, người gặp người thích, bằng không ta liền phế tay ngươi.”
Cố Duy Nhất mở miệng kiêu ngạo nói với thiếu niên đang bị đè dưới thân nàng.
Mà thiếu niên bị Cố Duy Nhất đặt dưới thân giờ phút này sớm đã bị đánh cho mặt mũi bầm dập, làm sao còn có thể nhìn ra vẻ thanh lịch như lúc trước.
Mà giờ phút này bị đặt dưới thân Cố Duy Nhất, thiếu niên lại nghe được những lời này, chỉ thấy trên mặt thiếu niên chuyển thành màu xanh, rồi thành màu đỏ rất bức bối.
“Ngươi đừng có mơ mà thiếu gia ta nói xin lỗi! Ngươi cứ nằm mơ đi, ngươi không thử về soi gương xem chính mình là cái dạng gì, mà cho dù không có gương thì cũng phải xả bãi nước tiểu để mà nhìn. Chính mình gầy trơ xương, lại còn muốn ta nói trái lương tâm khen ngươi là đại mĩ nữ người gặp người thích, ngươi không sợ người khác ghê tởm à!”.
Thiếu niên mở miệng nói những lời càng không chút khách khí.
Dù cho giờ phút này, bị Cố Duy Nhất đánh cho sưng mặt sưng mũi, chật vật vô cùng, kêu khổ thấu trời đi chăng nữa thì trên mặt thiếu niên không che dấu được chút nào sự bướng bỉnh cùng kiêu ngạo không chịu khuất phục.
Nếu phải kêu hắn khen người quái dị này là đại mĩ nữ, hắn thà chết quách cho xong.
Liền ngay trong lúc thiếu niên nói lời tức giận trong lòng, thì Cố Duy Nhất nghe thấy liền trừng mắt tức giận.
Nàng cảm thấy miệng thiếu niên này thật độc.
Mỗi một câu nói đều như lưỡi dao sắc bén hung hăng đâm vào trong lòng của nàng.
Nàng nhớ rõ kiếp trước nàng rõ ràng là đại mĩ nữ, chính là hiện tại…
Nghĩ tới đây sự chua xót của nàng liền biến thành lửa giận.
Cố Duy Nhất không khỏi nghiến răng nghiến lợi mở miệng nói, âm thanh tràn ngập sự tức giận.
“Cái tên tiểu tử thúi nhà ngươi, thực sự không cho ngươi một chút biết tay thì ngươi thật sự coi bà cô ta đây là mèo bệnh chứ gì.”
Dứt lời Cố Duy Nhất liền dùng sức tay một chút.
Ngay lập tức thiếu niên luôn miệng kêu khổ, tiếng kêu thảm thiết như mổ heo càng không ngừng từ trong miệng hắn truyền ra, khiến cho những con chim đang đậu trên cây hoảng sợ, lập tức vỗ cánh bay tán loạn.
Hắc Phong đứng ở phía sau Độc Cô Ngạo nhìn cảnh tượng trước mắt, đôi mắt càng ngày càng trợn to, vẻ mặt kinh ngạc nói không nên lời, càng không dám tin.
“Trời ạ! Người… kia, thật sự là… Thập Thất Gia?”
Mặt mày Hắc Phong kinh ngạc, miệng vì càng kinh ngạc nên càng ngày càng lớn đủ để một con chim sẻ bay vào.
Cũng không lấy làm lạ vì sao Hắc Phong kinh ngạc đến vậy, bởi vì từ sau khi Thập Tam Gia hồi cung bái tế tổ tông sau liền mỗi ngày đều ăn mặc lượt là, trang điểm xinh đẹp, Hắc Phong cho đến bây giờ chưa từng gặp qua nam nhân nào trang điểm như vậy.
Hơn nữa tại Kinh Thành này không ai là không biết, Thập Thất Gia là người xấu tính.
Cho đến bây giờ đều là Thập Thất Gia đi đánh người khác, nào có ai dám đánh ngài ấy chứ.
Chính là hiện tại, vị Hỗn Thế tiểu Ma Vương hống hách, bạo ngược lại bị người đáng cho ngã xuống.
Hơn nữa người đánh ngài ấy, lại còn là một thiếu nữ nhỏ tuổi hơn ngài ấy, dáng người hết sức gầy gò mảnh khảnh.
Cũng không biết có phải Thập Thất Gia xui xẻo hay không, hay là vì vị quận chúa Duy Nhất này quá mức hung dữ.
Ngay trong lúc Hắc Phong kinh ngạc, thì Độc Cô Ngạo đang bị Cố Duy Nhất hành hạ kêu rên thấu trời chỉ cảm thấy tay của bản thân đều sắp đứt.
Đến lúc này mà Độc Cô Ngạo lại vẫn không chịu cúi đầu xin tha thứ, điều này khiến Cố Duy Nhất cảm thấy kinh ngạc.
Nếu đổi lại người khác nếu bị nàng tra tấn như vậy nãy giờ có lẽ đã sớm hướng về phía nàng nhận thua rồi cầu xin tha thứ.
Chính vì điều này mà Cố Duy Nhất cảm thấy bội phục Độc Cô Ngạo.
Đối với việc Cố Duy Nhất và Độc Cô Ngạo Vũ đánh nhau, Hắc Phong không khỏi nhìn về phía Độc Cô Ngạo Vũ đang bị Cố Duy Nhất đánh thành không ai có thể nhận ra, lại nhìn đến trên người vị đế vương tuấn tú.
Không khỏi nhìn thấy giờ phút này trên mặt vị đế vương đó chỉ có sự thản nhiên cũng không có lấy một tia tức giận, giống như đang nhìn chuyện trọng yếu không liên quan đến bản thân.
Thấy vậy Hắc Phong lại vô cùng kinh ngạc.
Dù sao hắn đối với chủ nhân vô cùng hiểu rõ, đối với việc Gia quan tâm ai nhất thì chính là không ai có thể quan trọng bằng vị đệ đệ này.
Trước kia vị đệ đệ này của Gia suốt ngày làm việc xấu, gây sự thì vị tuấn tú đế vương này cũng chỉ có thể la mắng một trận mà thôi.
Đối với vị đệ đệ này, chính ngài cũng bất đắc dĩ.
Chính là bản thân chủ nhân cũng là người cực kỳ giỏi trong việc bao che khuyết điểm.
Nếu có người dám đối xử không tốt với đệ đệ của ngài ấy, thì chắc chắn ngài ấy sẽ giết kẻ đó.
Chính là hiện tại nhìn đệ đệ bị đánh sưng thành đầu heo, lại không ngừng bi thảm kêu rên như lợn bị chọc tiết thì bản thân hắn đây thật sự nhìn không nổi, thật sự không đành lòng.
Chính là chủ nhân lại xem như bình thường, chắc không phải hôm nay mặt trời mọc phía tây đấy chứ?
Hắc Phong tràn đầy nghi hoặc không khỏi hạ thấp giọng nói: “Hoàng thượng”.
Hắc Phong gọi một cách cẩn thận.
Nghe vậy Độc Cô Ngạo Phong chính là liếc nhẹ hắn nhưng lại không mở miệng nói gì.
Trái lại bên kia Độc Cô Ngạo Vũ bị Cố Duy Nhất đánh khiến cho hoàn toàn thay đổi, liếc mắt quanh một vòng liền thấy Độc Cô Ngạo Phong đứng cách bản thân không xa.
Ngay sau đó con ngươi đen lập tức sáng ngời, giống như gặp được Chúa cứu thế liền hô to với Độc Cô Ngạo Phong.
“Hoàng huynh, nhanh đến cứu đệ, nếu không ta sẽ bị kẻ xấu xí này đánh chết mất”.
Độc Cô Ngạo Vũ mở miệng la lớn chỉ thiếu mỗi nước khóc lên.
Nhìn về phía Độc Cô Ngạo Phong chỉ thấy ánh mắt có bao nhiêu ủy khuất liền có bấy nhiêu ủy khuất.
Nghe thấy tiếng hét của Độc Cô Ngạo Vũ, Cố Duy Nhất đang ngồi gắt gao khóa chặt phía sau lưng hắn, lập tức ngước đôi mắt xinh đẹp nhìn theo phương hướng Độc Cô Ngạo Vũ hét lớn.
Ngay lúc trông thấy, không biết khi nào đứng ở phía trước cách nàng không xa một bóng dáng cao to màu vàng xuất hiện, nàng chỉ cảm thấy kinh ngạc “ầm” một tiếng giống như sét giữa trời quang.
Trời ạ!
Là Độc Cô Ngạo Phong!
Không biết hắn đến đây từ lúc nào?
Nghĩ lại từ nãy giờ, nàng vì muốn thiếu niên bị đè dưới thân khuất phục, mà không ngừng ép hắn khen nàng là đại mỹ nữ cũng không biết Độc Cô Ngạo Phong có nghe hết không.
Nếu hắn thật sự nghe được tất cả, thật không biết hắn sẽ nghĩ thế nào?
Nghĩ đến chỗ này, Cố Duy Nhất chỉ cảm thấy một cỗ khí khô nóng, bốc một mạch từ lòng của nàng lên đến đỉnh đầu.
Trời ạ! Thật sự rất mất mặt!
Ngay tại lúc Cố Duy Nhất hết sức ngượng ngùng thì Độc Cô Ngạo Phong sau khi nghe được kêu cứu của Độc Cô Ngạo Vũ mới từ từ bình thản đi về phía của đám người Cố Duy Nhất.
Nhìn thấy Độc Cô Ngạo Phong đang tiến về phía này, Cố Duy Nhất chỉ cảm thấy mặt mày đỏ bừng, lại nhìn về phía Độc Cô Ngạo Phong tầm mắt không khỏi khiến cho nàng càng thêm thẹn thùng pha lẫn xấu hổ.
Độc Cô Ngạo Vũ đang bị đè dưới thân của Cố Duy Nhất thấy Độc Cô Ngạo Phong đang đi về phía này lập tức giống như tìm được người giúp đỡ cũng không thèm để ý tới Cố Duy Nhất liền la to.
“Hoàng huynh, mau cứu đệ đi Hoàng huynh!”
“Cái gì? Hoàng huynh?”
Cố Duy Nhất đang lúc ảo não ngượng ngùng nghe thấy xưng hô của thiếu niên đối với Độc Cô Ngạo Phong , trên mặt không khỏi sửng sốt.
Theo nàng được biết Độc Cô Ngạo Phong trước đây từng có rất nhiều huynh đệ, nhưng chính là theo hiện tại thì nếu không phải bị giam cầm thì chính là bị tước bỏ tước vị, biếm làm thứ dân.
Hiện tại Cố Duy Nhất để ý thấy xưng hô của Độc Cô Ngạo Vũ đối với Độc Cô Ngạo Phong, liền nghĩ tới sự việc hai năm trước đây có một Thập Thất Gia từng lưu lạc dân gian tên là Độc Cô Ngạo Vũ.
Nghĩ tới đây Cố Duy Nhất chỉ cảm thấy trong đầu liền “ầm” một tiếng, trong đầu lập tức trống rỗng.
Trời ạ!
Chẳng lẽ, cái người bị nàng đánh thành đầu heo, chính là cái kẻ mà Cúc Vận nói đến Hỗn Thế tiểu Ma Vương, Độc Cô Ngạo Vũ.
Ngay tại lúc Cố Duy Nhất còn chìm trong sự kinh ngạc thì Độc Cô Ngạo Vũ quay đầu lại, lập tức nhìn thấy dáng vẻ tràn ngập kinh nhạc của Cố Duy Nhất liền nhướn mày tràn ngập đắc ý.
“Hừ! Cái tên xấu xí kia, ngươi dám đáng Gia, tử kỳ của ngươi đã đến, Gia nhất định khiến cho hoàng huynh tru di cửu tộc ngươi.”
Dù cho có bị Cố Duy Nhất đè ở dưới thì Độc Cô Ngạo Vũ vẫn không giảm bớt kiêu ngạo.
Nghe thấy lời này, Cố Duy Nhất chỉ nhẹ nhàng nhíu chân mày.
“Tru di cửu tộc ta? Ha hả?”
Hiện tại, nàng chính là quận chúa do Độc Cô Ngạo Phong ban cho danh hiệu, nếu thực sự tru di cửu tộc của nàng như theo lời nói, thì cũng bao gồm hắn luôn đi.
Liền ngay tại lúc Cố Duy Nhất suy nghĩ trong đầu thì Độc Cô Ngạo Phong đã đi đến trước mặt bọn họ, nhẹ nhàng mở miệng nói.
“Duy Nhất, ngươi đứng lên đi!”
Độc Cô Ngạo Phong mở lời, giọng điệu trầm thấp.
Khuôn mặt tuấn tú, vẻ mặt thản nhiên khiến cho người ta không thể nào nhìn ra được tâm tư của hắn.
Nhưng mà, Cố Duy Nhất lại cảm giác được Độc Cô Ngạo Phong chính là không có giận nàng.
Vì vậy liền từ trên người Độc Cô Ngạo Vũ đứng dậy.
Sau khi đứng vững, Cố Duy Nhất phát hiện bản thân y phục trên người bởi vì lúc nãy đánh nhau một trận nên vô cùng xộc xệch.
Không ngờ tới Độc Cô Ngạo Phong bắt gặp được nàng quần áo không chỉnh tề, khiến hắn có ấn tượng không tốt, Cố Duy Nhất sau khi đứng lên lập tức bắt đầu sửa sang lại chính mình dung nhan lẫn y phục.
Về phần bị Cố Duy Nhất đánh thành đầu heo Độc Cô Ngạo Vũ sau khi không cảm thấy được sức nặng trên người liền lập tức trở mình nhảy lên đứng trên mặt đất.
Sau khi dừng lại, Độc Cô Ngạo Vũ liền chạy vội tới trước mặt Độc Cô Ngạo Phong, một tay chỉ về phía Cố Duy Nhất đang sửa sang y phục, mở miệng nghiến răng nghiến lợi nói lớn.
“Hoàng huynh, huynh mau mau thay đệ giáo huấn kẻ xấu xí này một trận đi!”